Hai người giống như đôi vợ chồng tân hôn, dù một ngày 24 giờ ở bên nhau chưa thấy đủ, vì thế chỉ có thể an ủi nỗi tương tư quả điện thoại.
“ Chị!”
“ Sao lại gọi điện giờ này? Có việc gì thế'?”
“ Không có gì, chỉ muốn nghe giọng của chị thôi.” Vừa nghe giọng nói êm ái kia, bao mệt mỏi bị quét sạch, có thể tưởng tượng bên kia chị Tương môi hơi cong lên, miệng Giản Phàm cũng hiện lên nụ cười, ngồi dựa lưng vào ghế xe, chuẩn bị cuộc nói chuyện dài.
Trương Kiệt lái xe cảm thấy sởn hết gai ốc, vội đi cho nhanh.
Kỳ thực con người ta đôi khi suy nghĩ rất đơn giản, ít nhất trong con mắt Giản Phàm thì rất đơn giản, khi đi học thì KTX, nhà ăn và phòng học liền thành một đường, khi đi làm thì đơn vị, nhà, quán ăn là địa điểm cố định, sống thôi mà. Với nhân vật lớn tất nhiên có trăm công nghìn việc để chìm đắm vào, nhưng với nhân vật nhỏ mãi mãi chỉ là việc vụn vặt như ăn uống thôi.
Đặc điểm này thể hiện trên người Giản Phàm hết sức rõ ràng, trên đường gọi điện về nhà hỏi thăm, đó đã thành thói quen hàng ngày, rồi lại gọi điện cho Lỵ Lỵ hỏi học hành ra sao, có đủ tiền chi tiêu không? Nếu không bảo với anh, đang đi học nên ưu tiên chú tâm vào học, đừng quá nặng nề chuyện kiếm tiền, nếu không hai đằng dang dở, trước kia thế là hết, giờ tất nhiên là còn có chị Tương, nói gì thì không thể kể với người ngoài rồi, đợi khi Trương Kiệt tới nơi mới cúp điện thoại.
Khách sạn Quân Duyệt, một trong những kiến trúc độc đáo nhất Đại Nguyên, khách sạn cao mấy chục tầng cửa kính lấp loáng mang đầy hơi thở công nghiệp, chính giữa tòa nhà uốn cong vào hết sức mềm mại tạo thành kiến trúc giống hình chữ U nhìn xâ giống như tấm gương lõm khổng lồ, ở chính giữa chữ U là đại sảnh với bậc thềm rộng, Nguyên Nghị Minh đã đứng đợi từ trước, vẫy tấy với bọn họ, nhiệt tình chạy ra tận bãi đỗ xe mời vào trong.
Rất khách khí, sự khách khí vượt quá bạn bè bình thường, với Trương Kiệt ngoài khách khí thì còn thân thiết, hai người tấy đan chéo khoác vai nhau, cứ như trước giờ vẫn luôn là đồng đội.
Thế là bữa đặc thù bắt đầu.
Ăn uống kỳ thực cũng chia ra rất nhiều loại, nếu như bỏ đi toàn bộ thứ như khẩu vị, nguyên liệu, chế biến, chỉ nói tới mỗi ăn thôi, lại sẽ là cảm thụ khác. Ví như ăn cùng giả đình, dù là cháo nhạt canh mặn hay là thịt cá ê hề, ăn ra vị đầm ấm, ăn cùng người yêu thì rằu xanh cũng thành vị ngọt ngào; ăn với bạn bè thì thỏa sức thoải mái, không say không về, gọi là thống khoái.
Nhưng bữa ăn hôm nay thì chẳng giống bất kỳ loại nào kể trên, cảm giác chỉ có một loại: Thiếu tự nhiên.
Hoàn cảnh rất xâ hoa, ăn ở Quốc Tân, nghỉ ở Quân Duyệt, chơi ở Thịnh Đường cơ mà, khách sạn 5 sao tiêu chuẩn, trang hoàng khí phái mà không thô tục, chén bát viền vàng, thùa đũa bằng bạc, ly thủy tinh cao cổ, rượu vang đỏ đắt tiền ... Giản Phàm quen uống ngọc mễ hoàng và rượu Phần, không biết thương thức rượu vang, thậm chí còn chẳng nhận ra chữ ngoằn ngoèo trên nhãn hiệu là của nước nào. Có điều hương vị thuần mà êm dịu, dù Giản Phàm cũng biết chẳng rẻ.
Thức ăn càng làm người ta phải tặc lưỡi, tôm hùm cứ phải 0.5 kg trở lên, cá không có, nhưng mà mỗi người một bát vây cá, thịt thì không phải thịt nuôi, mà là thịt rừng chính tông, canh nấu bằng nấm Tru{e trong truyền thuyết. Thi thoảng mang lên một chén hồng trà đặc, Trương Kiệt hồ đồ làm một hơi cạn sạch, nhưng Giản Phàm tinh tế cầm chén trà trong tấy mân mê một lúc mới nhấp thử, không phải trà mà là đông trùng hạ thảo, chưa nói món ăn giá trị ra sao, riêng một chén trà này đã đủ tới quán ăn khác đánh chén một bữa ngon lành.
Cứ không phải càng đắt thì càng dinh dưỡng, không phải cứ là thịt rừng thì càng ngon, ít nhất chuyên giả mỹ thực như Giản Phàm ăn chẳng ra sao, mỗi món ăn đắt khiếp người mang lên chỉ khiến người ta sợ, vị giác luyện mười mấy năm mất linh nghiệm.
Giám đốc Lý thì vẫn là giám đốc Lý, ung dung nho nhã, quản tâm ân cần với Trương Kiệt, Giản Phàm, từ trên người ông ta có thể thấy được toàn bộ phẩm chất của một nam nhân ưu tú.
Nếu là một người anh em nghèo thì sự ân cần này khiến người ta cảm động, nhưng một ông chủ lớn giả tài trăm triệu mà lễ hiền đãi sĩ như thế khiến Giản Phàm như ngồi trên bàn chông, tục ngữ nói, vô duyên hiến ân cần không trộm cũng cắp mà. Giản Phàm lo trên bữa cơm Lý Uy hoặc Nguyên Nghị Minh nhắc tới vụ án thì khó mở miệng, nhưng y quá lo rồi, Trương Kiệt và Nguyên Nghị Minh chỉ nói chuyện vặt vãnh, Lý Uy quản tâm tới vấn đề sinh hoạt của hai người, kể câu chuyện lạ trong giới cảnh sát, bốn người tuy thân phận khác nhau, nhưng đều xuất thân hình cảnh, nhắc tới đề tài này là có chung ngôn ngữ.
Giản Phàm không nói nhiều, chuyên tâm ăn uống, thi thoảng mỉm cười phụ họa.
Đúng là ma xui quỷ khiến! ... Giản Phàm thầm than trong lòng, Ngũ Thần Quảng thì tìm mọi cách đề mình và Lý Uy dây dưa với nhau, mình tìm mọi cách rạch ròi, không ngờ rằng cấp dưới của mình, tên ngốc Trương Kiệt thay thế mình, đứng về trận tuyến Lý Uy.
Ăn xong bữa cơm chẳng thoải mái gì, Nguyên Nghị Minh và Trương Kiệt đề xuất đi chơi, còn gọi thêm vài đồng đội, ra sức xúi bẩy Giản Phàm, nhưng Giản Phàm muốn về nhà sớm, hai người kia như đã có thương lượng trước, xuống lầu liền đi trước.
Đúng là có thương lượng trước, tên khốn Trương Kiệt đó lái luôn cả xe đi rồi, bỏ lại Giản Phàm và Lý Uy đứng ở đại sảnh khách sạn.
Lý Uy lúc này mới thay đổi cách trò chuyện thân thiết hơn:” Sao thế Tiểu Phàm, không thích chơi với đồng đội à?”
“ Thích, nhưng mà hôm nay hôm nay không tiện lắm, tôi mà đi, không phải là chú không có ai để nói chuyện à?” Giản Phàm cười, hai tên kia phối hợp diễn trò tất nhiên là để sáng tạo cơ hội này, tuy muốn tránh xâ Lý Uy, nhưng vụ án như câu đố mắc kẹt trong lòng, thực sự cũng rất muốn nghe Lý Uy sẽ nói gì:
“ Thông minh lắm, tôi không nhìn nhầm cậu. Đi nào, tôi đưa cậu tới nơi này, đảm bảo làm cậu mở rộng tầm mắt.” Lý Uy vỗ vai Giản Phàm cùng lên xe:
Giản Phàm không hiểu về xe cộ, nhưng y biết chiếc xe này, Mercedes, mộng tưởng của nam nhân, là mộng tưởng không hiện thực của đại đa số nam nhân.
Lý Uy thong thả đợi Giản Phàm yên vị rồi mới thuần thục xoay vô lăng đi ngược khỏi bãi đỗ:” Giỏi đấy Tiểu Phàm, vụ án bế tắc mười bốn năm, vào tấy cậu chỉ trong một tháng đã xoay chuyển, rất giỏi, tôi suy nghĩ vụ án này mười bốn năm còn không bằng cậu làm trong một tháng.”
“ Chú Lý, chú khách khí rồi, may nhờ chú cung cấp thông tin nên chúng tôi mới có thể liên kết được những manh mối lộn xộn kia vào với nhau.”
“ Không đâu, công này không phải của tôi, bốn năm trước khi Nguyên Nghị Minh còn ở tổ chuyên án, lần đầu tới tìm tôi điều tra, tôi đã nói manh mối này với cậu ấy, cậu ta không thu hoạch được gì còn xung đột với cấp trên. Ngũ Thần Quảng cả đời chí lớn tài hèn, anh chàng tinh anh Ngô Đích quá tham hư danh, Tiêu Minh Vũ trình độ có hạn thích chơi trò chính trị, Quách Định Sơn thì đã lạc hậu mất rồi. Ha ha ha, xưa có câu anh hùng xuất thiếu niên, lần thứ hai gặp cậu, tôi đã nhận ra cậu là chàng trai rất đặc biệt, nhưng không ngờ tâm tư tinh tế như vậy, bày mưu tính kế càng tuyệt, cạy được miệng Trịnh Thành Thắng, không phải chuyện dễ dàng.”