Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 453 - Chương 213: Lòng Người Đã Mất.

Hắc Oa Chương 213: Lòng người đã mất.

Đây là chuyện trong dự liệu thôi, chẳng có gì ngạc nhiên, không chỉ Giản Phàm, chẳng ai ngạc nhiên cả. Lục Kiên Định và Hồ Lệ Quân ngồi thẳng lưng vẻ mặt chăm chú, Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng thì thả hồn theo gió, Trương Kiệt nhìn ngang ngó dọc, Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên nhìn Oa cả như nhìn món ăn, cái mồm nhớ Giản Phàm lắm rồi.

Trông chẳng giống cuộc hợp, Lục Kiên Định phát hiện hành vi của Trương Kiệt thì tức giận trừng mắt cảnh cáo, thế là lại có thêm một vị không nghe "giảng" rồi.

Cảm giác thật thân thuộc, chẳng có gì thay đổi.

Ngũ Thần Quảng cứ như không hề nhận ra đám cấp dưới mỗi người một phách như đám ô hộp chẳng mấy ai chú ý lời mình, vẫn đều đều nhả chữ:” Bây giờ tôi tuyên bố một quyết định của cục thành phố, trải quả nghiên cứu văn phòng cục trưởng, bố nhiệm đồng chí Lục Kiên Định làm tổ trưởng tổ chuyên án mất trộm phân cục Tấn Nguyên, tiếp tục công tác điều tra phá án. Đồng chí Hồ Lệ Quân, Giản Phàm làm phó tổ trưởng, phụ trách điều tra thực địa, thẩm vấn và các công tác liên quản. Các đồng chí Trương Kiệt, Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương, Thời Kế Hồng, Nghiêm Thế Kiệt nguyên thành viên tổ điều tra lâm thời tiếp tục tham giả tổ chuyên án. Mọi người tạm thời bỏ lại công việc trong tấy tập trung cho vụ án, giờ sắp cuối năm, vụ án này được sở công an tỉnh đốc thúc, áp lực rất lớn, vừa điều tra chút manh mối liền xảy ra sự cố, lần này không thể có sai lầm nữa.”

Giọng có hơi khàn, không rõ là do mệt mỏi quá độ hay là rượu thuốc quá độ, dù sao lời nói ra làm mọi người nhìn nhau, ai cũng tính toán là vụ án này phải trầm lắng thêm thời gian nữa cho êm xuôi mới tiếp tục, không ngờ tái khởi động nhanh như vậy. Bất ngờ nữa là đem toàn bộ tổ điều tra lâm thời trực tiếp thành tổ chuyên án, chuyện kia vừa mới xảy rằ, lòng người còn chưa cân bằng lại.

“ Ái chà, thế này khác gì dắt súc sinh đi một vòng lại quảy về chỗ cũ chứ.” Hồi lâu chả ai hưởng ứng, Thời Kế Hồng giọng choe chóe tương cho một câu chướng tắi:

Nghe câu này mấy cảnh sát trẻ cắn răng cười khùng khục, Ngũ Thần Quảng mặt tối sầm, vỗ bàn mắng ngay:” Cô Thời, chúng ta là đồng nghiệp lâu năm, cô so tôi với dắt súc sinh, tôi không chấp, nhưng súc sinh ở đâu, cô đếm cho tôi.”

Thời Kế Hồng biết mình nhất thời lỡ lời, nhìn quảnh giải thích:” Tôi không có ý đó, ví dụ thôi.”

Dùng thủ đoạn di chuyển mâu thuẫn trấn áp được Thời Kế Hồng rồi, Ngũ Thần Quảng làm vẻ mặt đồng cảm giải thích:” Tôi biết lần trước lâm trận đổi tướng khiến mọi người đều oán giận, có điều tôi nói các đồng chí này, chúng ta là đội ngũ có kỷ luật, làm cái gì cũng phải có trách nhiệm, có kế hoạch chứ, phải không nào? Không thể cứ thế âm thầm kéo đội ngũ đi, may là tìm ra khẩu súng, nếu như không có thì tôi ăn nói thế nào? Lần này thì khác, tôi và cục trưởng Lương, phó cục trưởng Tiêu và cả chính ủy Trương đều đã trao đổi, vụ án này chỉ giới hạn trong chi đội chúng ta thôi, tương lai dù là công lao hay xử phạt đều do chi đội được. Mọi người yên một trăm cái tâm đi, lần này đội trưởng Lục phụ trách, muốn người, muốn xe, muốn thiết bị ở đại đội nào cứ chọn. Nhưng có một điểm, tranh thủ sớm ngày phá án, mọi người có tự tin không?”

Chẳng ai hưởng ứng lời tổng động viên nhiệt huyết của ông tắ.

“ Nào, có vấn đề gì nữa, có vấn đề thì mau nói ra đi, quả hôm nay tôi không nghe nữa, chỉ hỏi kết quả.’ Ngũ Thần Quản nhìn một vòng, bày ra vẻ lãnh đạo không quản tâm quá trình, chỉ nhìn kết quả:

Vẫn người nọ nhìn người kia, đánh mắt ra hiệu cho nhau thì nhiều mà chẳng ai lên tiếng.

Không khí có hơi tẻ nhạt, đội ngũ này không thể lấy lẽ thường mà luận, toàn thành phần có vấn đề, nhất là nhân vật xương sống Giàn Phàm giữ nụ cười nhẹ bình thản, mọi người không hiểu ý y ra sao thì không ai dám nói vội.

Lục Kiên Định bắt gặp ánh mắt ra hiệu của Ngũ Thần Quảng, là thân tín số một, đành lên tiếng:” Để tôi nói vài câu, trước tiên là phải khẳng định công tác khó nhọc của các đồng chí tổ điều tra lâm thời trong giai đoạn trước đó, làm vụ án chôn vùi mười mấy năm thấy được ánh mặt trời. Từ điểm này mà nói, tôi vô cùng tin tưởng chúng ta có thể mau chóng phá án, chi đội xưa nay luôn ủng hộ công tác của đại đội trọng án, có nhân viên, thiết bị và hỗ trợ về kỹ thuật. Chi đội trưởng cũng rất quản tâm tới công tác của đội trọng án, đó là điều ai cũng thấy, lần này tôi tin chúng ta có đột phá mời.|

Nghe mấy lời quản liêu của Ngũ Thần Quảng, Giản Phàm thấy đau dạ dày, nghe tới lời nịnh bợ của Lục Kiên Định, dạ dày không đau nữa, sang đau răng.

Chả có câu nào khiến người ta yên tâm tin tưởng.

Không có manh mối, không nói đường lối, chỉ hạ một cái nhiệm vụ hết sức chung chung, phá án trong hiện thực và phim ảnh khác biệt khá nhiều, đa phần các vụ án không có manh mối, không có nhân chứng, lãnh đạo chẳng biết gì cứ quyết bừa. Cấp trên hỏi tới, cấp dưới phải đi tra, tra cái gì, tra ở đâu, tra tới mức độ nào, lãnh đạo cơ bản chỉ ném đá dò đường, chạy bở hơi tai có khi bị chửi mắng, cái cơ cấu này thói quen quản liêu và quản hệ tôn ti nghiêm trọng. Nhân vật trung tầng như chi đội trưởng cơ bản là truyền đạt nhiệm vụ bên trên, tọa trấn chỉ huy, mỗi ngày lải nhải đống lời vô nghĩa, trên không ra trên, dưới chẳng ra dưới. Đối với bên trên thì thổi phồng, đối với phía dưới thì dồn ép.

Cũng chẳng phải là sợ khổ sợ khó, cái nghề này nó vậy không có gì để kêu, sợ nhất tướng vô năng, mệt chết ba quân.

Nhìn càng thấu thì nói càng ít, vẻ mặt càng bình thản, Giản Phàm vẫn để ý xung quảnh, đúng là gừng càng già càng cay, từ khi vào tổ điều tra, cái mặt già của Nghiêm Thế Kiệt chẳng có chút hỉ nộ ái ố nào.

“ Mọi người nói đi chứ, còn có ý kiến gì, Lệ Quân, có có muốn đề xuất gì không?” Lục Kiên Định kết thúc phát biểu mà không cứu vãn tình thế nhìn hai cấp dưới, Hồ Lệ Quân lắc đầu, sở trường của cô là ở thực địa tinh minh mẫn cán chứ không phải điều tra phá án, quen tuân thủ mệnh lệnh. Trương Kiệt có ý kiến không dám nói, Nghiêm Thế Kiệt có ý kiến không thèm nói, Thời Kế Hồng lỡ miệng một câu không nói nữa, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương nhìn Giản Phàm bọn họ thành thói quen nghe chủ ý xấu của y rồi:

“ Mọi người đừng nhìn tôi, tôi không phải tổ trưởng.” Giản Phàm thấy mọi người dần đổ dồn ánh mắt của mình thì nhẹ nhàng đẩy gánh nặng đi:

Lục Kiên Định chợt phát hiện biến hóa vi diệu, lòng thầm hô không ổn, hình như trung tâm toàn bộ hội trường này là ở vị trí Giản Phàm, người gần như nhỏ tuổi nhất, có vẻ lại uy tín cao nhất.

“ Nếu không có vấn đề gì thì quyết định như thế, tôi nhấn mạnh một câu, nhất định phải tuân thủ nguyên tắc và kỷ luật tổ chức, ngàn vạn lần không thể lỗ mãng sơ xuất như lần trước.” Ngũ Thần Quảng nhấn mạnh một câu rồi ra ngoài nhận điện thoại:

Giản Phàm cười nhạt trong lòng, một câu ngu xuẩn, Lý Uy nói đúng về ông tắ, chí lớn tài hèn, lần trước tất cả mọi người vất vả khổ cực, lập cái công rõ to, kết quả không được bất kỳ cái gì, lần này độ khó hơn gấp bội mà không vẽ bánh cổ vũ lòng người lại buông thêm câu hù dọa, đúng là ngu xuẩn hết mức độ, sợ người ta chưa đủ nản chí à?

Mất lòng người rồi thì chẳng làm cái gì được.

Bình Luận (0)
Comment