Hồ Lệ Quân vừa đặt mông ngồi xuống bàn cho đỡ mỏi chân thì nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ở hành lang và tiếng nói cười thảo luận rôm rả, đội ngũ đã về rồi. Trương Kiệt đang hô hào ai muốn ngủ thì tới phòng trực ban, nhưng không ai tiếp lời, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương có vẻ ăn chưa đã, hai người oán trách tài nghệ Giản Phàm đi xuống, không rõ Giản Phàm nói cái gì mà cả đám cười rộ lên, có giọng cười cực kỳ chướng tắi, đó là của Thời Kế' Hồng.
Cái đội ngũ này ai mà chỉ huy cho nổi, Hồ Lệ Quân thấy mình không làm được, ít nhất hai đồng chí bất kể lúc nào cũng chuẩn bị treo chức nghỉ hưu nội bộ như Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng.
Vậy mà Giản Phàm xúi được Thời Kế Hồng vượt mấy trăm km đi thẩm vấn trái phép, không thể không nói là thần kỳ.
Cửa mở rằ, Trương Kiệt lúc nào cũng hấp ta hấp tấp đi vào, thấy nhìn thấy Hồ Lệ Quân ở trước tấm bảng chi chít ảnh và thông tin, ngạc nhiên:” Chị Hồ, không về nhà à?”
“ Oa .” Con mắt Tiêu Thành Cương thấy văn phòng khác trước, chỉ tấm bảng:” Sao chỉ dán ảnh nam mà không có ảnh nữ?”
Mọi người cùng cười rộ, Quách Nguyên xấu hổ vung tấy đánh, thằng này chuyên làm trò hết:” Đó là nghi phạm, cậu nghĩ là quảng cáo chắc?”
: Tôi biết, nhưng mà tôi thấy đơn điệu quá, nếu vụ án này mà có vài mỹ nữ sát thủ có phải kích thích không? “ Tiêu Thành Cương xoa đầu cười ngốc nghếch ngồi xuống:
Cả đoàn người ồn ào nối nhau đi vào phòng, Nghiêm Thế Kiệt cười ha hả khen người trẻ tuổi có tinh thần làm việc, Thời Kế Hồng trực tiếp ngồi xuống bên Hồ Lệ Quân, cả tổ chuyên án có hai nữ nhân mà.
Người thì ăn no làm vài động tác vặn mình, người thì bò ra bàn chuẩn bị ngủ, còn có người nói không ngừng, Hồ Lệ Quân biết mấy vị này không phải là tranh thủ đi làm sớm, mà là ăn no kiếm chỗ nghỉ, nói với mọi người 3 giờ chiều đội trưởng Lục an bài công tác giai đoạn tiếp theo rồi lặng lẽ ra ngoài.
Rẽ trái đi lên tầng hai về văn phòng của mình, rẽ phải tới văn phòng phó tổ trưởng Giản, Hồ Lệ Quân ngập ngừng dừng bước, cân nhắc một chút sau đó đi về phía bên phải, hít một hơi gõ cửa.
Cửa mở rằ, Giản Phàm ngẩn người tại chỗ:” Chị Hồ, có chuyện gì sao?”
“ Có chút chuyện nhỏ, ba giờ chiều đội trưởng mở họp phân tích vụ án, bố trí nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo.”
“ Vâng, tôi biết.”
“ Cậu nghỉ ngơi đi.”
“ Chị cũng thế, ài ..."
Giản Phàm đưa tấy mời Hồ Lệ Quân vào phòng, không ngờ cô xoay người đi luôn, làm động tác của y cứng đờ giữa không trung, thò đầu nhìn chỉ còn thấy bóng lưng và tiếng giày cao gót, lời nói khô khan, vẻ mặt khô khan, làm Giản Phàm ngây ra nhìn theo bóng hình gợi cảm khỏe khoắn cho tới khi biến mất.
Cảm xúc khó tả, ài, lúc cởi áo ra thì chẳng xấu hổ, sao khi cả hai đều mặc đủ quần áo lại xấu hổ ngại ngùng thế này?
“ Này này, tinh thần lên, Trương Kiệt, đi rửa mặt đi, Thành Cương, gọi Giản Phàm.”
Chưa tời 3 giờ Lục Kiên Định kẹp sổ ghi chép đi vào, thấy thành viên tổ chuyên án nằm ngồi ngổn ngang khắp nơi như quân thất trận thì không vui quát tháo, thúc giục từng người, mất một lúc đám người vẫn ngái ngủ mới ngồi dậy, Lục Kiên Định lớn tiếng hồ hởi cổ vũ:” Các đồng chí, vụ án tiến hành tới đây, cơ bản là công lao của mọi người, cho dù không luận công trao thưởng, nhưng trong lòng mọi người đều biết vì sao. Tôi tiết lộ riêng cho mọi người nhé, nghe nói dùng tổ điều tra lâm thời tổ kiến tổ chuyên án, ngày cả các đại đội khác cũng muốn chen chân vào tổ điều tra. Vì sao? Vì vụ án khó nhằn nhất Đại Nguyên được phá trong tấy mọi người, nhưng mà tôi từ chối hết ...”
Người khác cười thành tiếng, tới tổ chuyên án này có người thân bất do kỷ, có người không có lựa chọn khác, chẳng ai là tự nguyện tự giác, ngày chính bản thân Lục Kiên Định cũng thế, vì vậy mà họ chẳng tin. Cho dù ai tin cũng không có Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng, cái thủ đoạn của Lục Kiên Định làm sao quả mắt họ được.
“ Mọi người đừng cười, chưa nói ai khác, nói chàng trai này ...” Lục Kiên Định một chiêu không thành lại nảy kế mới, vỗ sổ ghi chép mang theo, không có lãnh đạo thì hắn là lãnh đạo lớn nhất, lật vài trang cho có dáng vẻ lãnh đạo, chỉ Giản Phàm bên cạnh: “ Một năm trước quen cậu ta thì cậu ta còn đang đeo tạp dề trong đại đội một, giờ mọi người xem, thăng chức rồi, thám trưởng hẳn hoi nhé, trẻ nhất trong đội, lại còn có thể độc lập phá án, độc lập chỉ huy đội ngũ. Một năm quả mấy vụ kỳ án được phá, đều do đại đội một và đội trọng án liên hợp phá. Vụ án nổ súng cướp tiệm vàng, vụ án buôn tiền giả liên tỉnh, vụ án lừa gạt trộm cắp, còn vụ án cướp tiền ở bệnh viện đường sắt thời gian trước ... Giờ nói tới Giản Phàm ở trong hệ thống công an có ai là không biết? Tỉ lệ vụ án cậu ấy tham giả được trinh phá thành công là 100%, chưa từng có, đúng không? Bất kể vụ án nào cậu ấy tham giả cũng phá án thành công. Có viên tiểu tướng như thế, tôi không sợ không phá được vụ án này.”
Giản Phàm giờ thêm một phần hiểu biết về con người Lục Kiên Định, sớm biết hắn có năng lực chọn người, phàm là các đại đội có nhân tài nổi bật nào đó là nhất định không quả được mắt hắn, sau đó tìm mọi cách đưa về đội trọng án. Tiếp xúc rồi Giản Phàm không phản cảm vị đội trưởng ngoài nghề quản lý người trong nghề này, ít nhất là ở chuyện dùng người thì hơn hẳn Ngũ Thần Quảng.
Ví như bây giờ dắt vàng lên mặt Giản Phàm, nhưng làm thế e khiến mấy vị phía dưới mất mặt, xem ra bình thường trong đội Lục Kiên Định không phải người độc đoán, nên hắn vừa dứt lời là Trương Kiệt uể oải không vui phang một câu:” Đội trưởng Lục, anh nói Giản Phàm lợi hại như vậy thì bảo cậu ấy làm một mình là được, cần chúng tôi làm gì?”
“ Đúng rồi, nói như chúng tôi ăn không ngồi rồi ấy.” Tiêu Thành Cương giọng không vui phụ họa:
Quách Nguyên có vẻ cũng không sợ Lục Kiên Định:” Không ổn, đội trưởng Lục, anh đang muốn chúng tôi sùng bái cá nhân à, chúng ta là tổ chức đề cao tập thể tiêu trừ cá nhân, anh làm thế là không ổn. Mà cho sùng bái ai cũng không sùng bái cậu tắ, cậu ta chỉ là đầu bếp của đại đội một chúng tôi.”
“ Ê, nói cái gì thế hả?” Giản Phàm nghe thế nhảy vào ngang nhiên tuyên bố:” Ai bảo các anh tới, có bản lĩnh thì đừng làm, tôi nói thẳng nhé, các anh chỉ là đồ trang trí, không có các anh, tôi và chú Nghiêm dì Thời cũng có thể phá án.”
Hai đồng chí già nghe câu này thích lắm, nhưng đám trẻ thì lập tức tạo phản.
“ Mẹ nó, còn chưa làm quản đã lên mặt hả?”
“ Đúng thế, nếu chúng tôi không dấu đội trưởng, làm sao anh tìm được súng.”
“ Thằng này là kẻ ăn cháo đái bát.”
“ Đúng rồi, sau này anh em không theo nữa.”
Giản Phàm vừa lên tiếng liền chuốc lấy một đống chỉ trích, sợ ai chứ, một cãi mười thì Giản Phàm cũng không sợ, Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt cười xem náo nhiệt, Lục Kiên Định thấy cuộc họp biến thành cãi vã, vỗ bàn mấy tiếng mới yên, chỉ mặt Giản Phàm ăn nói chướng tắi:” Phó tổ trưởng Giản, uy tín của cậu trong mắt cấp dưới có vấn đề, cậu phải lấy chút khí thế lãnh đạo, trấn áp họ.”
“ Đội trưởng Lục, bọn họ vốn không có ý kiến với tôi, có điều anh nói một cái, bọn họ liền có ý ngay, có câu không sợ thiếu, chỉ sợ chia không đều, họ đã bất mãn thì tôi giúp họ phát tiết hết cho thoải mái.” Giản Phàm mỉm cười trả lời, vừa xong đỏ mặt tía tai như gà chọi cãi nhau gày gắt mà thoáng cái bình thường ngày được, chứng tỏ y thực sự không để trong lòng: