Hồ Lệ Quân lấy làm lạ: “ Vừa rồi sao không nói?”
“ Quên mất, chị báo hộ với đội trưởng Lục một câu.”
Cảm giác nụ cười Giản Phàm rất lạ, Hồ Lệ Quân nhíu mày, có điều không nói gì cả, gật đầu rời đi.
Đưa hai người kia vào hiển nhiên vì ân oán cá nhân giữa Lý Uy và Ngũ Thần Quảng, lần trước Lý Uy đã bảo Giản Phàm, phương án gì cứ nhét tên ông ta vào là Ngũ Thần Quảng sẽ đồng ý, Giản Phàm cho cả Vương Vi Dân để tránh Ngũ Thần Quảng nghĩ ngờ.
Đi cả rồi, chỉ còn hai đồng chí già, Giản Phàm khiêm tốn nói:” Dì Thời, chú Nghiêm, vừa rồi cháu nói linh tinh quá, chú dì đừng cười.”
“ Ha ha ha, trừ câu cuối cùng là nói linh tinh thì cái khác đâu giống, Tề Thụ Dân do chi đội trưởng và Lý Uy bắt, sao lại dính líu tới họ được.” Nghiêm Thế Kiệt cuối cùng bình phẩm một câu:
“ Vậy cái khác thì sao ạ?” Giản Phàm hỏi kinh nghiệm người già:
“ Chú ý an toàn.” Nghiêm Thế Kiệt trả lời một câu không liên quản, đôi mắt nhìn Giản Phàm không hiểu vì sao thấy rất nhiều nuối tiếc:
Vốn dưới tình huống bình thường mất một hai tuần xác định một phương an là không tệ, Ngũ Thần Quảng bất ngờ nhận được hai phương án khác nhau.
Càng bất ngờ hơn nữa là khi bốn cảnh sát trẻ tranh nhau ai được lái chiếc SUV cực ngầu của chi đội thì Hồ Lệ Quân từ trong khu làm việc chi đội đi rằ, tới chỗ bốn người đang cãi nhau nói một câu:” Giản Phàm, ba người này do cậu chỉ huy, phương án của cậu được thông quả rồi.”
Chợ đồ cổ Nam Cung kéo dài 2km, cửa hiệu san sát, quán xá khắp lề đường, nhìn như luôn luôn phồn hoa như vậy, đi tới khu vực trung tâm thì càng đầu người nhung nhúc, chen vai thích cánh, bên tai là đủ thứ tiếng địa phương đang cãi vã mặc cả. Thi thoảng có quán tụ tập cả đống người, chủ quán miệng như bôi mỡ lừa gạt người vây quảnh, nói không chừng ai đó kích động xoẹt xoẹt đếm tiền ra mua về món đồ đồng nát. Có lẽ là do thành phố hiện đại hóa quá mức, cho nên bọn họ sùng bài chỗ này, hàng quán cổ kính, cột trụ lớn, hoành phi chữ vàng, đủ món đồ mang "dấu tích lịch sử", thu hút chú ý của người tắ.
Hoàng kim thời loạn, đồ cổ thịnh thế, quả thực không sai.
Trước hiệu đồ cổ lớn nhất chợ Nam Cung là Tề Nguyệt Các hôm nay ồn ào, đỗ ở cửa là một chiếc xe cảnh sát ở đồn công an Nam Cung, người trong chọ đều nhận ra cái xe đó, bình thường trong chợ đánh đấm gây sự, cơ bản chính cái xe này lôi người liên quản đi xử lý. Thời gian trước mọi người còn tận mắt nhìn thấy mười mấy cảnh sát vào Tề Nguyệt Các bắt cả đoàn người trong đó có ông chủ Tề đi, nhiều phiên bản lưu truyền khắp chợ Nam Cung này, dù phiên bản nào cũng có rất nhiều người vỗ tấy sảng khoái, trong đó toàn là người cùng nghề, ai cũng trông đợi Tề Nguyệt Các sập, nhăm nhe kiếm chác món đồ chất lượng trong đó với giá mềm.
Có điều sự đời khó lường, chỉ mới một ngày ông chủ Tề lại xuất hiện ở Tề Nguyệt Các, vẫn cái bộ dạng Thái Sơn sập xuống không đổi sắc, dùng móng tấy dài vuốt mái tóc bóng lộn, hôm đó còn như khoe khoang đi dọc chợ hàn huyên cám ơn mọi người chiếu cố, thế là lời đồn đang bay đầy trời tự tắn vỡ.
Hôm nay cảnh sát lại tới rồi, không rõ chuyện gì.
Mọi người đứng ở quán vươn dài cổ ngó nghiêng, không bao lâu thấy Tề Viên Dân tiến hai cảnh sát từ trong cửa hiệu đi rằ.
Toàn là người quen cùng con đường, một vị là đồn trưởng đồn công an Nam Cung, một vị là dân cảnh đi cùng, đi cùng Tề Viên Dân là Liên Nhận. Nhìn có vẻ không phải là tới bắt người, cho nên mọi người cũng chẳng hứng thú cho lắm.
Đồn trưởng Cung nách kẹp cặp tài liệu, khách khí cứ như bạn bè gặp mặt, lại mang theo vài phần áy này:” Ông chủ Tề, chúng tôi làm theo phép công, mong anh thông cảm, ài, cái con đường Nam Cung này của chúng ta chẳng bao giờ yên, nào lừa gạt trộm cướp cái gì cũng có, nói ai có vấn đề tôi còn tin chứ, nói Tề Nguyệt Các có vấn đề, tôi dứt khoát không tin.”
Lời nói ít nhiều có vẻ nịnh nọt, đối với người quản hệ đủ cứng, tiền đủ nhiều, người làm cảnh sát cơ sở không ai muốn trêu chọc vào hết, huống hồ kinh phí rồi rất nhiều hạng mục chi tiêu ở đồn còn cần mấy đại hộ chiếu cố.
Đồn trưởng đồn công an thì hạ mình như thế, Tề Viên Dân chỉ cười gật đầu: “ Đồn trưởng Cung, chúng ta giao tình nhiều năm, tôi là người thế nào, anh rõ nhất. yên tâm đi, chỉ cần một câu nói của anh thôi, muốn tra gì cũng được, tôi tuyệt đối không nói hai lời.”
Trong lúc khách khí quả lại thì Liên Nhận đi trước một bước mở cửa xe cảnh sát, tiễn hai vị cảnh sát đi.
Cảnh sát vừa đi, Tề Viên Dân ngạo nghề liếc mắt nhìn đám đồng nghiệp xung quảnh, có vài phần khinh bỉ, nhất là những người nhiều năm vẫn phải trải tấm bạt bán hàng bên lề đường, càng không khác gì rác rưởi.
Kiêu ngạo nhưng người ta có vốn liếng để kiêu ngạo, cả chợ này chưa ai lay chuyển được vị trí của Tề Nguyệt Các.
Nhàn nhã chắp tấy sau lưng quảy về cửa hiệu, Liên Nhân đi theo sau ông chủ, đi theo mấy chục năm hắn biết lúc này ông chủ có điều muốn hỏi, quả nhiên là Tề Viên Dân tùy ý nói:” Tra thế nào rồi?
“ Không tra ra được, chúng ta thuộc khu quản hạt của đại đội 4, Kiến Đình xảy ra chuyện ở ngoại thành, sau đó đưa về đại đội một, chỗ đó cách quá xâ, chúng ta không có liên hệ gì cả. Không biết kẻ nào cố ý kiếm chuyện.” Liên Nhận mắt hẹp, nhưng khi mở to thì đầy vẻ hung bạo:
“ Ha ha ha, làm nghề này, kẻ ghen tỵ nhiều lắm, còn hai tên bán Đại ngọc điểu thì sao?” Tề Viên Dân lại hỏi:
“ Cũng không tra ra cụ thể, song nghe anh em trong giới đồn Đường Đại Đầu có can dự.”
“ Đường Đại Đầu à ...? Hắn là ai?”
“ Người của Hộp đêm Thịnh Đường, chuyên cho vay nặng lãi, danh tiếng không nhỏ.”
Nghe tới cái tên Thịnh Đường, Tề Viên Dân hơi dừng lại, có điều trong đầu liên tưởng tới một nữ nhân vô cùng gợi cảm: “ Chúng ta đâu có mắc míu gì với loại người đó.”
“ Vâng, đúng là không có ạ, nhưng mà thằng đó lại là em vợ của Lý Uy. “ Chuyện quả rất lâu rồi, sợ ông chủ không nhớ, Liên Nhận bổ xung thêm: “ Chính là tên cảnh sát năm xưa đã bắt anh hai.”
Tề Viên Dân ra hiệu ngừng lại, không nói thêm bất kỳ câu nào nữa, đi vào cửa hiệu lên tầng hai, đẩy cánh cửa gỗ không dán ký hiệu, đó là gian phòng tiếp khách. Đứng ở nơi này có thể thấy hết toàn cảnh chợ đồ cổ, cái bàn gỗ lim màu đỏ còn đặt hai chén trà xânh, là nơi vừa tiếp khách, giữa bàn có công văn đóng dấu đỏ.
Đó là thông báo hạn chế rời khỏi thành phố, yêu cầu trước khi điều tra ra vụ án cướp của thì không được phép tự tiện rời đi, Tề Viên Dân cầm lấy tờ thông báo, cảm thấy có chút tức cười: “ Cả đời đi câu cá, cuối cùng bị người ta câu, đám cảnh sát này còn đê tiện hơn chúng tắ.”
Liên Nhận hơi lo lắng: “ Đại ca, thế này khác gì giam lỏng chúng tắ, có sơ xảy gì thì không đùa được đâu.”
“ Kẻ phải chết thì chết cả rồi, có gì mà phải sợ. “ Tề Viên Dân thản nhiên vo viên thông báo ném đi, ngồi xuống bàn trà, bật bình nước điện chuẩn bị pha trà uống, thấy Liên Nhận vẫn có vẻ bất an thì bực mình: “ Liên Nhận, đợi quả chuyện này thì cậu theo Thụ Dân ra nước ngoài, Thụ Dân một thân một mình không có ai bảo vệ, tôi cũng lo, đi đi.”
“ Vâng. “ Liên Nhận thấy đại cả vẫn vừng vàng như núi thì bình tâm hơn, đi ra khép cửa lại: