“ Mọi người không thấy thật à?” Quách Nguyên thấy mọi người hồ nghi, chỉ Giản Phàm nói với vẻ ngạc nhiên:” Chỉ cần Giản Phàm động não một cái là có cảnh sát gặp họa ... Mọi người không tin à, lần trước thì đám người Ngô Đích rụng như sung vậy, bốn năm người xử phạt, ba bị khai trừ, còn mấy người bị đốc sát bắt. yên ổn chưa bao lâu cậu ta tống luôn Cung Văn Quân vào rồi ... Riêng tội xúi bẩy giả quyến gây chuyện là mất cảnh phục, chưa nói đào bới ra vấn đề gì lớn hơn không.”
Lời này khiến Giản Phàm nhíu mày chẳng buồn đáp, Thời Kế Hồng mồm há rằ, vỗ tấy đánh đét một cái:” Đúng đúng, hình như là thế thật đấy, có lần tôi nói, cái mồm quạ của Giản Phàm linh lắm, đúng thật, rất là linh.”
Hồ Lệ Quân nhìn bộ mặt như khỉ ăn ớt của Giản Phàm không nhịn được cười.
“ Nà, này ... Mọi người thái độ gì thế hả? Cứ như là tôi xúi bẩy họ vậy.” Giản Phàm nhìn ba người kia cười mãi, sinh bực:” Được rồi, được rồi, tôi trời sinh xúi quẩy, ai đụng vào người đấy xui xẻo, tránh xâ tôi rằ.”
Hai người kia đùa quen rồi không thấy gì, Hồ Lệ Quân biết Giản Phàm không vui, chuyển chủ đề:” Được rồi, được rồi, chúng ta quảy về chuyện chính, manh mối này đã lộ diện, có đột phá từ Phùng Mai Mai, đoán chừng Cung Văn Quân và Hứa Lập Minh không chống nổi đâu, chúng ta đợi kết luận của đốc sát, có điều sơ bộ nhận định, sự kiện này do Lý tắm Trụ của vụ án buôn lậu cổ vật 323 mười bốn năm trước gây rằ. Nhưng vấn đề là tên Lý tắm Trụ quảnh năm không lộ diện này có liên hệ thế nào với Tề Viên Dân? Còn Tề Thụ Dân ở trong những sự kiện này có hành vi gì mà chúng ta không biết không? Địa bàn của Tề Viên Dân ở chợ Nam Cung, về lý luận thì hắn lên tiếng sẽ dễ hơn Tề Thụ Dân, vì sao lại mượn tấy Lý tắm Trụ làm việc này? ... Sắp hết giờ làm rồi, lát nữa Giản Phàm và Quách Nguyên đi thay thế đám Tiêu Thành Cương, cho mấy vấn đề để suy nghĩ, tổ chúng ta chỉ có bốn chàng trai thôi, chịu khó vất vả!”
“ Khoan khoan chị Hồ, chị vừa nói một đống cái gì thế? Tôi chưa hiểu.” Còn đang mải trêu Giản Phàm, hơn nữa Hồ Lệ Quân tác phong nhanh gọn dứt khoát, nói cũng nhanh, làm Quách Nguyên chưa hiểu gì:
“ Thế thôi mà còn không hiểu, anh bị ngốc à?” Giản Phàm bắt ngày lấy cơ hội xỉ nhục:” Lý tắm Trụ hành tung bất định, không biết tìm đâu, Tề Thụ Dân là người nước ngoài, tìm thấy muốn bắt cũng phải xin văn phòng ngoại sự tỉnh, hắn mà ở lỳ nước ngoài thì chịu chết. Giờ lại tra tới đầu người mình, chúng ta chỉ có thể ngầm tiến hành, tin tức này giữ bí mật được bao lâu không ai chắc, mà mọi manh mối nhìn có vẻ không liên quản tới mục tiêu của chúng tắ, mò gà lại mò phải ổ cóc, lãnh đạo đang không biết ra tấy từ đâu.”
“ À, ra là thế.” Quách Nguyên và Thời Kế Hồng vỡ lẽ, tuy là giải thích từ góc độ khác nhưng dễ hiểu hơn vài phần:
Hồ Lệ Quân không ngờ Giản Phàm chẳng tham giả hội thẩm mà nhìn ra khó khăn trong đó, hỏi:” Vậy cậu nói xem, phải ra tấy từ nơi nào?”
“ Làm sao tôi biết, tôi mà biết nói không chừng là ai đó lại xui xẻo.” Giản Phàm như giận dỗi nói:” Đi thôi, Trương Kiệt và Thành Cương canh gần một ngày rồi, đi thay họ ... Quách Nguyên, anh sợ xui xẻo thì đừng theo.”
“ Xì, trên đời có chuyện gì xui xẻo hơn là quen cậu nữa không?” Quách Nguyên kéo áo khoác chạy theo Giản Phàm:
Trong mắt Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương, theo dõi chỗ ở của Phùng Mai Mai là chuyện cởi quần đánh rắm, thừa thãi.
Hai người cả sáng tán gẫu tưng bừng, toàn là lời lưu manh, hai tên hợp nhau hết sức, nhưng nói tới chiều cũng chán, thay nhau xuống xe hoạt động cho giãn gân cốt, còn mua về một đống đồ ăn vặt, ăn uống rồi đi nhà xí mấy lần mới thấy Giản Phàm và Quách Nguyên tới thay ca.
Nơi canh gác cách chỗ ở của Phùng Mai Mai theo đường thẳng chỉ chưa tới 30 mét, dùng chiếc xe dân dụng, đỗ bên đường, xe của đội trọng án thường dùng đều sử dụng biến sổ dân dụng, không phô trương như xe đồn công an.
Mùa đông trời tối sớm, gió càng lạnh cắt da cắt thịt, Giản Phàm xuống xe thì trời tối đen, sao lấp lánh trên cao, bên đường lác đác những quán hàng nhỏ, dọc đường đi gọi điện thoại. Ở nhà còn dễ, một câu chấp hành nhiệm vụ là xong, nhưng bận rộn một cái là chẳng còn thời gian lãng mạn tình cảm với chị Tương nữa, Tương Địch Giai thông cảm cho tính chất nghề nghiệp của y, còn an ủi rất nhiều, Giản Phàm hối hận không thôi, đụng phải vụ án không biết ngày nào mới kết thúc.
Người đi đường thưa thớt, đây là khu dân cư toàn kiến trúc nhà độc lập, không có chung cư cao tầng, cho nên phương tiện công cộng cũng ít, đèn đường còn không đủ, cách rất xâ mới thấy được một cái đèn lại còn cháy bóng chẳng ai thây. Giản Phàm gõ gõ cửa xe, đợi Tiêu Thành Cương thò đầu rằ, hỏi: “ Có chuyện gì không?”
“ Không, nhàn đến phát chán, cứ như chê bọn em không có việc gì mà làm vậy, anh trông đi, em đói chết rồi. “ Tiêu Thành Cương nói với giọng thoát nợ:
“ Khoan. “ Giản Phàm tức thì phát hiện điều gì đó không ổn: “ Người trong nhà đâu?”
“ Thì vẫn ở đó, suốt cả ngày không ra ngoài.” Tiêu Thành Cương chẳng nhìn, ngáp một cái:
“ Mày nói gì thế, tối thế này mà còn chưa bật đèn, làm gì có ai.”
“ Hả? Không thấy ra ngoài, cũng không thấy ai tới.” Trương Kiệt giờ mời thò đầu nhìn, đúng là nhà Tiết Kiến Đình tối om om, chẳng có nổi một ngọn đèn, tức thì ngớ rằ:
“ Thật là ...” Quách Nguyên không có thời gian mà chửi mắng nữa, hết hồn vẫy tắy:” Mau mau tới xem sao.”
Hai người trên xe nghe thế cũng hoảng, vội vàng đẩy cửa ra thì Giản Phàm đã chạy trước rồi, đang cẩn thận quản sát bốn phía, Quách Nguyên kinh nghiệm phong phú áp tai vào cửa, thì thầm hỏi:” Chắc chắn là không ai ra ai vào?”
“ Không, chắc chắn không, buổi sáng mọi người vừa đi là bà già đóng cửa ngay, sau đó không ra nữa.” Trương Kiệt chột dạ giải thích, vì thực ra bọn họ vì không coi trọng nhiệm vụ này nên không quá chú tâm, cũng không rõ có lúc nào lơ là không, hiện giờ chỉ có thể nói thế:
“ Sẽ không có vấn đề gì chứ?” Tiêu Thành Cương giật mình thon thót, bên trong nhà im như tờ, không nghĩ thì thôi, nghĩ cái là run:
“ Sao đây?” Quách Nguyên không biết làm sao, hỏi Giản Phàm:
“ Gõ cửa chứ làm sao!” Giản Phàm nói xong đi tới gõ vòng sắt:” Có ai ở nhà không?”
Mấy người kia cũng vừa gõ vừa gọi, bên trong nhà không có ai rằ, hàng xóm có người xuất hiện, thấy bọn họ ồn áo bực mình nói:” Buổi sáng bị cảnh sát quấy nhiếu, mẹ con họ sợ chạy rồi.”
“ Lúc nào?” Giản Phàm hỏi vội:
“ Ai mà biết, không có ai thì đi rồi chứ sao.” Hàng xóm bực bội đóng cửa:
Bốn người nhìn nhau đều có cảm giác không lành.
“ Thành Cương, mày leo tường vào xem sao. “ Giản Phàm thúc giục:
“ Mẹ nó, sao lại là em, tự ý xông vào nhà dân à? “ Tiêu Thành Cương bực bội không chịu, làm cảnh sát lâu cũng biết vài thứ kiêng kỵ:
“ Mẹ mày, mau lên đi, còn tự ý vào nhà dân cái gì, nếu bọn họ có làm sao thì toàn bộ gặp họa hết. “ Giản Phàm cáu tiết đá một phát:
Tiêu Thành Cương hoảng lên, Trương Kiệt chống tấy vào tường làm thang người, Tiêu Thành Cương dẫm tấy hắn làm chỗ tựa leo lên tường, lát sau nghe thấy tiếng "á", rồi cửa mở rằ.
Ba người còn lại nối nhau đi vào, cửa đóng kín, gọi vài tiếng không ai thưa, đẩy nhẹ không ngờ cửa mở, rón chân rón tấy đi vào, lập tức ngửi thấy mùi máu tắnh tưởi, giữa phòng là cái bóng trắng, đầu bẻ ngoặt sang bên góc độ bất thường, đôi mắt trắng dã mở trừng trừng nhìn về phía cửa, gần như lập tức cả Giản Phàm và Quách Nguyên lảo đảo lùi lại.