“ Đầu tiên là xử lý chi đội trưởng, sau đó là xử lý đội trưởng Lục, còn chúng ta làm lính nghe lệnh ăn lương, chẳng đổ lên đầu chúng ta được. À khi đó đội trưởng Lục bị kéo xuống, đổi đội trưởng mà chị lên làm đội trưởng thì tốt quá.” Giản Phàm nói cười vô tâm làm Hồ Lệ Quân và Trương Kiệt nhìn nhau, nói tới vụ án thì Giản Phàm là thiên tài, nói tới những chuyện quản trường, nghe y nói như thằng ngốc.
Hồ Lệ Quân đang định kiến nghị chuyển phương hướng điều tra, tập trung trở lại vào đám người Tề Viên Dân thì có điện thoại gọi tới, thấy số của Hắc Đản, Giản Phàm mừng rỡ. Bao nhiêu ngày như thế không có tin báo gì, chắc hẳn tìm ra rồi, quả nhiên vừa nghe vừa hỏi địa chỉ, Giản Phàm cúp máy rồi thần bí nói với hai người kia:” Mọi người không tin tôi đúng không, tôi tìm được nhân chứng rồi đấy, kẻ ngốc đôi khi làm được chuyện thông minh không làm nổi, vì người thông minh làm việc nghĩ quá nhiều!”
Nói ra một câu triết lý như thế xong, Giản Phàm vội vàng đứng dậy lấy cái áo khoác rồi đi ra nhanh ngoài, có vẻ phấn chấn lắm, Hồ Lệ Quân và Trương Kiệt nhìn thái độ đó, e là có thu hoạch rồi, cũng nhanh chân chạy theo.
“ Chị còn nhớ lời khai của Tằng Nam, con gái Tằng Quốc Vĩ không?” Theo địa chỉ Hắc đàn báo cho tới ngoại thành, dọc đường đi đợi hai người kia sốt ruột hỏi mãi, tới nơi rồi Giản Phàm mới chịu đáp:” Bữa cơm cuối cùng của hai cha con họ, cháo gạo, bánh vừng, lần cuối cùng Tằng Quốc Vĩ mua bánh vừng ở cửa hiệu đầu tiểu khu. Người cung cấp thông tin của tôi vừa báo, đã tìm được người bán bánh.”
“ Hả?” Hồ Lệ Quân nhìn Giản Phàm như nhìn người ngoài hành tinh, bánh vừng, có người đi bám theo loại manh mối hoang đường này? Sao cậu ta làm cái gì cũng dứt khoát phải dính tới ăn?
Giản Phàm sải bước đi thật nhanh:” Có gì mà ngạc nhiên, Tằng Quốc Vĩ là người sành ăn, thế nên bánh phải mua trong ngày, hiệu bánh đầu tiểu khu bán cả ngày, thế nào người bán bánh phải thấy gì đó, dấu vết lớn thì bị nghi phạm xóa hết rồi, tất nhiên men theo chi tiết nhỏ mà chúng không ngờ. Rốt cuộc trời không phụ người có lòng, chị biết tôi phát động bao nhiêu quần chúng không? Hơn một trăm người, chia làm hơn mười tổ, tìm kiếm người bán bánh ở Tiểu Tây mười bốn năm trước, chị tưởng chỉ mỗi mọi người vất vả, tôi ngồi chơi chắc?”
“ Ý tôi không phải cái đó.” Trương Kiệt đuổi theo, cố ý làm vẻ ngạc nhiên:” Sao manh mối rốt cuộc vẫn là từ ăn mà ra thế?”
Nói thế Hồ Lệ Quân không nhịn được cười, Giản Phàm lắc đầu, chẳng giải thích thừa thãi cho tên ngốc này làm gì.
Vừa đi được một quãng thì Hắc đàn chạy tới đón, chỉ cái cửa sắt rỉ:” Oa ca, nhà đó.”
Giản Phàm vỗ vỗ vai Hắc Đàn coi như khen ngợi, đi nhanh vào nhà.
Tên này nhìn một cái cũng biết không phải người đàng hoàng, Hồ Lệ Quân thoáng nhíu mày, sao Giản Phàm lại giao du với loại người này, chỉ là giờ không phải lúc truy cứu. Đi vào căn nhà một tầng, khá đơn sơ, có một tên cao lớn nhưng mặt có vẻ ngốc nghếch đang vừa ăn vừa hỏi người trung niên đối diện:” Chú, khi chú đóng cửa có thấy cái xe nào không, xe lừa, xưa ngựa, xe ba bánh.”
“ Mưa to như thế thì làm gì có xe giả súc, nhưng mà có xe hơi.” Người bán bánh bị tên ngốc hỏi tới chóng mặt, hỏi cái gì mà hôm đó đóng cửa mấy giờ, hỏi ai mua bánh, hỏi có xe đi quả không, bao năm thế sao mà nhớ nổi, trừ bánh còn nhớ, cái khác quên hết:
Giản Phàm kéo Sỏa Trụ quả một bên chỉ chỉ tấy bảo Hồ Lệ Quân tới hỏi, trên bàn có bức ảnh Tằng Quốc Vĩ, nhìn Thán Chùy, Thán Chùy khẽ lắc đầu, vậy là không nhớ ra chuyện hôm đó rồi.
“ Chú, chúng tôi là người đại đội trọng án, có chuyện muốn tìm hiểu.” Hồ Lệ Quân đưa phù hiệu rằ, vào đề rất nhanh:” Nhà chú khi đó có TV không?”
Bị hỏi nãy giờ người bán bánh ý thức được không phải tới tìm bánh rồi, giờ có cảnh sát tới tìm, lòng khẩn trương, may mà câu hỏi cũng dễ:” Có cái TV đen trắng.”
“ Hôm đó mưa to chư thế, chắc chú có xem dự báo thời tiết?” Hồ Lệ Quân tất nhiên ăn đứt tên ngốc Sỏa Trụ, cô được đào tạo chính quy bài bản mà, dù Giản Phàm cũng chẳng so được, dần dà khơi gợi ký ức của người bán bánh:
“ À có chứ, xem dự báo thời tiết xong thì tôi đóng cửa quán.”
Câu này vừa nói rằ, Giản Phàm khẩn trương nắm chặt tắy, gần rồi, đó là thời gian gần với thời điểm xảy ra vụ án, chuyên nghiệp và nghiệp dư đúng là khác biệt, nhớ những ngày đầu mình còn ngơ ngác vào nghề chưa biết gì, cũng được chị ấy dẫn dắt suy nghĩ như vậy.
Hồ Lệ Quân lại khéo léo nói tiếp: “ Chú thử nhớ xem, mưa to thì hẳn là ngoài đường cũng không có nhiều người đi lại đâu chú nhỉ, mọi người đều ở nhà hết, lúc chú đóng cửa thì có thấy cái xe nào đi quả không?”
“ A ... Có có. “ Người bán bánh tức thì khiến cả phòng nín thở, vỗ đùi: “ Cô không bảo tôi chẳng nhớ rằ, có cái xe châu chấu.”
“ Xe châu chấu là xe gì? “ Trương Kiệt nhanh miệng hỏi ngay:
“ Là cái xe Thiên Tân Đại Phát ấy, màu vàng vàng, thời ấy tắxi dù của Đại Nguyên toàn là loại xe nhỏ này, giờ ngừng sản xuất rồi, thanh niên các cậu không biết đâu.”
“ Chú chắc chứ, nhiều năm vậy mà chú vẫn nhớ?” Hồ Lệ Quân xác nhận lại:
- Ừ, nhớ, cô hỏi nên tôi mới nhớ, hôm đó đóng cửa thì có cái xe châu chấu từ tiểu khu đi rằ, mưa to trời tối, rầm một cái còn va chạm với một cái xe đi vào tiểu khu, thế là chửi nhau. Lái xe đi vào kia nhảy xuống không cho đi đòi bồi thường, trên xe châu chấu có hai người nhảy xuống đánh người kia rồi lái xe đi ... À đúng, hôm sau đồn công an còn tới hỏi tôi mà, người kia bị đánh nặng lắm. Sau đó không rõ .”
Người bán bánh không biết được nhiều, rời nhà ông tắ, tiễn ba người Sỏa Trụ hớn hở chuẩn bị về nhận thưởng, Giản Phàm lên xe nói ngay:” Chị Hồ, chị thấy thế nào, có thể men theo manh mối này được không, chắc đồn công an còn có ghi chép thêm, rồi xe hỏng phải đem sửa chữa, chúng ta có ít manh mối để tìm kiếm rồi.”
Đây là loại manh mối gân gà, mọi thứ đều có thể nhưng cũng có thể chẳng ích gì, Hồ Lệ Quân còn đang trầm ngâm xem phải khai thác thông tin này sao cho hiệu quả thì Lương Kiệt đã hất nước lạnh:” Vô tri, ấu trĩ ... Tôi hỏi cậu vấn đề đơn giản, xe dù thì sao? Cho dù là với tình hình bây giờ còn không thể quản lý hết được xe cộ, huống hồ là 14 năm trước, nếu là xe dù, có trời cũng chẳng tìm ra được.”
Giản Phàm nổi cáu chửi luôn:” Con mẹ nó, anh thông minh thế sao không đi tìm manh mối đi, suốt ngày lải nhải cái này không được, cái kia khó khăn, chẳng được tích sự mẹ gì, giờ mãi mới tìm ra manh mối, lại còn bới móc.”
“ Trương Kiệt, cậu bớt nói đi, được hay không chúng ta cứ phải tra đã.” Hồ Lệ Quân cũng mắng làm Trương Kiệt hậm hực im luôn:
Nói tới bất mãn của Trương Kiệt với Giản Phàm thực ra có nguyên nhân sâu xâ hơn nhiều, thủa mới thành lập tổ điều tra lâm thời, hắn và Giản Phàm, Thời Kế Hồng, Nghiêm Thế Kiệt đều được coi là người mà không nơi nào nhận, bị ném vào một tổ, nói chung là tệ hại như nhau.
Thế nhưng Giản Phàm càng lúc càng thể hiện tài hoa của mình, trên có chi đội trưởng đề cao, có đội trưởng Lục thiên vị, trong cái tổ này tuy mang tiếng là phó tổ trưởng, thực chất là tổ trưởng, ngày cả Hồ Lệ Quân cũng thường xuyên nghe theo. Thậm chí có cả văn phòng riêng rồi, còn hắn vốn ngang hàng với Giản Phàm, bây giờ như kẻ sai vặt bị người ta chỉ huy chạy đi chạy lại, sao không bất mãn không ghen tỵ? Ấy là chuyện thường tình của con người.
Không phải Trương Kiệt không thừa nhận tài hoa của Giản Phàm, nhưng có câu bụt chùa nhà không thiêng là thế, giả sử nghe danh Giản Phàm thôi, hắn sẽ rất ngưỡng mộ, nhưng làm việc cùng nhau, có người trẻ hơn giỏi hơn mình, lại là cảm thụ khác hẳn.