Hồ Lệ Quân nói xong là đi ngay, mấy phân tích viên dọn dẹp đồ đạc tắn ca, còn Giản Phàm và mấy nhân viên thực địa lên văn phòng Hồ Lệ Quân ở tầng hai. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô, không ai dám cười đùa, đều đoán xem xảy ra chuyện gì, nơi nào có đột phá.
“ Ngồi cả đi.”
Cửa mở sẵn, Hồ Lệ Quân chuẩn bị tư liệu gì đó, bốn người ngối nhau đi vào, ba tên ngồi xuống ghế sô pha, Giản Phàm cũng muốn ngồi nhưng bị đẩy ra ngoài, đành hậm hực sang phòng khác lấy ghế' gấp về ngồi, Hồ Lệ Quân thấy vậy phí cười:” Giản Phàm, sao cậu đánh mất quần chúng cơ sở nhanh vậy.”
“ Cái bọn sói mắt trắng, chỉ không mời ăn thôi mà gây khó dễ cho tôi khắp nơi.” Giản Phàm không biết kỳ thực do Tương Địch Giai và Tằng Nam gây họa, làm ba tên kia ghen tỵ phát cuồng:
“ Bớt làm nhảm đi, nghe chị Hồ nói. Chị Hồ, có phải có hành động không?” Quách Nguyên nghiêm túc hỏi:
“ Hành động thì không, niềm vui bất ngờ thì có.” Giản Phàm nheo nhìn sắc mặt Hồ Lệ Quân, nói luôn:” Đã bảo mọi người đừng gấp, tôi nói ai trồng cây, ai hưởng bóng còn chưa rõ mà.”
Hồ Lệ Quân mỉm cười xoay màn hình về phía mọi người:” Nói đúng lắm, chi đội trưởng dẫn người thẩm vấn 19 nghi phạm trong vụ án buôn lậu cổ vật, phát hiện tình tiết quản trọng. Chiếc Santna đỏ này, chủ xe là Từ Thắng Trì ông chủ Tinh Thần Vật Lưu, chính là tên bị Giản Phàm bắn một phát vào chân, nay còn nằm bệnh viện. Theo lời khai sơ bộ của hắn, chiếc xe đó mang danh của hắn, do Lý tắm Trụ lái, tất cả giấy phép của Từ Thắng Trì, nhưng dán hình Lý tắm Trụ.”
“ Thế thì làm sao? “ Trương Kiệt không hiểu:
Gián Phàm mắng:” Ngu xuẩn, cái xe này từng tới thôn mới đường Trần Thủy.”
“ Chính xác.” Hồ Lệ Quân đã không còn ngạc nhiên vì sự nhạy bén của Giản Phàm nữa rồi, mở đoạn video mơ hồ:” Ngày Phùng Mai Mai bị giết, vào 15 giờ 40 phút, chiếc xe này đi quả chốt giao thông đường Trần Thủy, đây là ảnh lưu lại, sau khi phóng to phục hồi, đã được Từ Thắng Trì xác nhận, chính là Lý tắm Trụ. Đội trưởng Lục đang tìm thêm nhiều người chứng kiến, lệnh truy nã cũng đưa lên mạng, nếu chúng ta may mắn, sẽ bắt được nghi phạm đầu tiên ..”
“ Hay ... Hay!” Ba người kia vui mừng, quá tốt, cuối cùng đã có tiến triển rõ rệt, hoa chân múa tấy hận không thể truy bắt, nói tới phá án bọn họ kém Giản Phàm, chứ truy bắt tội phạm thì tự tin ăn chắc. Chỉ là Quách Nguyên thấy Giản Phàm sắc mặt chẳng có chút thay đổi nào thì ngạc nhiên:” Sao thế Giản Phàm?”
“ Mọi người xem hồ sơ của Lý tắm Trụ chưa? Trừ số ít tư liệu trong tù để lại thì chẳng có gì cả, không thân phận, không có lý lịch nghề nghiệp, không có bối cảnh, không có đặc trưng tội phạm, gần như không có gì. Loại người này cho dù đi tới đâu cũng khó bị phát hiện, mua vé số còn dễ trúng thưởng hơn là bắt hắn.” Giản Phàm lắc đầu thiếu lạc quản:
“ Sao lại hất nước lạnh vào người ta thế?” Quách Nguyên mắng:
“ Đây là nước bẩn thì có, khen tội phạm chê cảnh sát, chúng ta có mấy nghìn cảnh sát, chẳng lẽ ăn không ngồi rồi. Nếu hôm đó mà tôi đoạn hậu thì sớm bắt được Lý tắm Trụ rồi.” Trương Kiệt khinh bỉ nói:
Giản Phàm khinh lại:” Có mà tôi đi nhặt xác cho anh thì có, cầu thị một chút đi, chúng ta đang phân tích tình hình dựa trên thực tế, anh thử nói cho tôi biết, anh đã biết những gì về Lý tắm Trụ nào?”
“ Được rồi, được rồi, để sự thật lên tiếng đi.” Hồ Lệ Quân xuả tấy trấn áp tranh luận, có sự thực rõ ràng là Giản Phàm ngày một kinh nghiệm sắc xảo hơn, người xung quảnh y đều bị bỏ lại đằng sau ngày càng xâ, nói chuyện đã không cùng cấp bậc. Chính cô cũng phải vất vả bám sát:” Giản Phàm, cậu đoán giỏi vậy, thử đoán tin trọng yếu nữa xem.”
“ Ừm ... Vụ án giết người đã có manh mối vậy thì ... Rõ rồi, vụ thẩm vấn gây sự cố của Tiết Kiến Đình có phát hiện, đúng không?” Giản Phàm vỡ lẽ vỗ đùi chát một cái, tranh thủ xỉ nhục ba tên ngốc:” Xem đi, tôi đã nói gì? Đừng có gấp, ba tên ngốc, nhàn nhã không thích, cứ húc đầu như trâu mới chịu.”
Ba người kia không tin nhìn Hồ Lệ Quân, Hồ Lệ Quân khẽ gật đầu, xem ra tin tức đúng là rất đáng cao hứng, vui vẻ nói:” Theo điều tra của ban đốc sát và chi đội, đã xác thực thẩm vấn viên Hứa Minh Sơn được người ta sai phái, trong thời gian thẩm vấn đã thừa cơ ám thị Tiết Kiến Đinh, nói rằng đám Tề Viên Dân đã được thả, sẽ chiếu cố vợ con hắn ... Ý tứ rõ ràng nếu hắn hé răng, ngoài kia sẽ giết vợ con hắn, nếu không khai thì sẽ có người chiếu cố vợ con hắn, đó là ước định thành lệ trong nghề của bọn chúng. Tiết Kiết Đình bị ép chỉ còn đường tự sát, sau đó Hứa Minh Sơn báo tin cho đồn trưởng Cung Văn Quân nên mới có vở kịch vây công chi đội, hai kẻ này bị phê chuẩn bắt giữ.”
“ Vấn đề là bọn chúng lấy từ đâu ra thông tin chúng ta đã có tin tức từ Phùng Mai Mai? Chúng ta rời nhà Phùng Mai Mai vào lúc 11 giờ hơn, vụ án xảy ra vào khoảng ba bốn tiếng sau đó.” Giản Phàm băn khoăn:
Hồ Lệ Quân gật đầu suy đoán:” Trong chuyện này chỉ có hai tình huống, một là bọn chúng vẫn không yên tâm về Phùng Mai Mai cho nên luôn giám thị cô ấy, cho nên khi chúng ta tới đó cãi nhau, chúng diệt trừ hậu họa trước. Khả năng thứ hai là ...”
“ Oa, vẫn có nội gián à?” Tiêu Thành Cương thông minh được một lần:
“ Tên nội gián đó sẽ không che giấu được lâu đâu, cùng với vụ án ngày càng sáng tỏ, sớm muộn cũng hai năm rõ mười. “ Hồ Lệ Quân tự tin mười phần:” Còn một chuyện nữa, Giản Phàm, tiếp tục đoán xem người sai phái sau lưng là ai?”
“ Không phải họ Tiêu thì cũng họ Dương.” Đây là điều Giản Phàm suy nghĩ rất nhiều nên buột miệng nói ra suy nghĩ:
Ba người kia thất kinh, họ Tiêu với họ Dương trong vụ án là ai, bọn họ đều hiểu rõ, nhưng nếu như thế thì mức độ chấn động của vụ án này quá lớn, vượt quả vụ án cổ vật vừa phát hiện.
“ Chúc mừng cậu.” Hồ Lệ Quân mỉm cười:” Rốt cuộc cũng sai rồi.”
Ba người Quách Nguyên sáng mắt, hả hê nhìn Giản Phàm, ý tứ rõ ràng, đồ ngốc, bêu mặt chưa?
Giản Phàm sửng sốt, trong lòng lại có chút thở phào, nếu không phải thì tốt, ít nhất nếu là họ Dương, sau này đối diện với Dương Hồng Hạnh sẽ rất khó xử, huống hồ có người cha phạm tội, cô khó ở lại tổ chức, chẳng bận tâm tới thái độ của ba tên ngốc:” Trừ hai người đó rằ, ít khả năng nhất là Vương Vi Dân, không phải ông ta chứ?”
“ Lại sai nữa rồi, đây là tin tức chấn kinh nhất ngày hôm nay, câu đố luôn làm người ta không ngờ nhất ...” Hồ Lệ Quân gõ phím, mở ra một bức ảnh:
Mắt bốn người cùng với bức ảnh to lên mà cũng to theo, nhưng không phải là ánh mắt nghi ngờ nhìn nghi phạm, không phải ánh mắt căm ghét nhìn tội phạm, mà ...
Hồ Lệ Quân tủm tỉm cười thầm, bốn chàng trai trước mắt tuy tủy tác, ngoại hình, tính cách khác nhau, nhưng ánh mắt giống nhau, hoặc nói cách khác ở điểm này thì nam nhân đều giống nhau.
Ánh mắt gì? Nhìn mỹ nữ chứ còn cái gì.
Lúc này chính giữa màn hình là một nữ nhân, một nữ nhân đủ khiến nam nhân phải ngơ ngẩn, mái tóc đen búi cao sang trọng, dựa vào một chiếc Mercedes màu lục thẫm, mặc dù không làm dáng giống mỹ nữ giống trong họa báo. Cũng không phải loại mỹ cảm thanh xuân tịnh lệ, không phải loại vẻ đẹp yểu điệu thục nữ, khuôn mặt trắng trẻo tròn tròn mang nụ cười nhẹ, có cảm giác phú quý áp đảo người khác, khăn choàng trắng muốn quảng ở cổ bay bay thần tiên.
Là một đại mỹ nữ.