Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 511 - Chương 042: Sói Và Hổ. (2)

Hắc Oa Chương 042: Sói và hổ. (2)

Đúng 8 giờ tối, mặc dù chưa tới lúc đông khách nhất, Thịnh Đường đã vô cùng tấp nập, ở bãi đỗ xe cũng nghe thấy tiếng nhạc rộn ràng, tiếng cười khanh khách lả lơi, tiếng hú hét, huyên náo vô cùng, đèn ở tầng một tầng hai đột nhiên lóe lên mấy cái rồi chìm vào bóng tối, tiếng nam nữ la hét chửi bới còn lớn hơn tiếng ấm nhạc, không ai chú ý rằng bãi đỗ xe gần cổng chính, có mấy người đột nhập vào bên trong.

Đúng lúc này Giản Phàm cũng vừa lái xe vào bãi đỗ.

“ Ơ, mất điện rồi à? Đm, chỗ rách nát gì thế này?” Phí Sĩ Thanh ngồi ở ghế phụ lái, thò đầu ra nhìn hai tầng đầu tiên của Thịnh Đường tối đen như mực, đèn nê ông bên ngoài chỉ có một nửa còn sáng, thuận miệng chửi luôn:

Bảo an đang hướng dẫn đỗ xe cười nịnh: “ Ông chủ yên tâm, chẳng quả là quá tải mất điện một chút, chuyện thi thoảng xảy ra thôi mà, nếu mất điện quá 3 phút, mai tên Thịnh Đường sẽ treo ngược lại.”

“ Chà, gớm quá nhỉ. “ Phí Sĩ Thành cười, hôm nay vì chỗ này mà tới, không ngại đợi thêm một chút, cùng Giản Phàm mở cửa xuống xe:

Giản Phàm ngạc nhiên ném chìa khóa cho bảo an của Thịnh Đường:” Lạ thật, chỗ này mà cũng có lúc mất điện, Phí Béo, mày có định vào không?”

“ Mày nói nhảm đấy à, núi đao biển lửa còn không sợ, sợ gì mất điện. Người anh em này chẳng phải nói rồi sao, không quá ba phút, chỉ cần không mất gái là được, mất cái gì tắo cũng mặc,” Phí Sĩ Thanh khịt múi tuyên bố làm đám bảo an cười rộ hưởng ứng:

“ Lại đây Béo, tắo nói với mày chuyện này.” Giản Phàm khoác vai Phí Sĩ Thanh đi quả một bên, nhìn đại sảnh rối loạn nhốn nhào, chửi bới om xòm, thấy Phí Sĩ Thanh không sờn lòng, chuyển giọng:” Trước khi vào đó, tắo kể cho mày một câu chuyện bổ ích, mày phải nghe.”

“ Đừng kể chuyện sắc lang, sắc quỷ nhé, cũ lắm rồi.” Phí Sĩ Thanh thường bị Giản Phàm gài bẫy, kể chuyện nửa đầu tưởng chuyện vui, nửa cuối té ra là chuyện ma:

“ Tuyệt đối không phải.” Giản Phàm cười hăng hắc:” Có một nam một nữ ở trong rừng gặp phải con hổ, trước sự uy hiếp của móng vuốt sắc bén, hai người phải cởi sạch quần áo. Kết quả hổ không nhào vào nữ, mà xô ngã nam, mày nói xem vì sao?”

“ Ha ha ha.” Phí Béo cười gập người, chỉ mặt Giản Phàm khinh bỉ:” Cái trò trẻ con, còn chẳng phải là vì hổ cái sao?”

“ Không đúng!” Giản Phàm lúc lắc ngón tấy còn kèm tặc lưỡi chê bai:

“ Ừm? Nếu không phải thì là hổ đực và nam kia chơi gay?” Phí Béo đoán bữa, thấy Giản Phàm vẫn lắc đầu thì nhíu mày nghiền ngẫm, vỡ lẽ reo lên:” tắo biết rồi, nó chơi nam trước, chơi nữ sau đúng không? Đó là con dâm hổ.”

Năm xưa đám anh em trong KTX hãy bảy trò đố mẹo như thế, mà khẳng định là toàn dính líu tới thứ lưu manh, không thể lấy lẽ thường mà luận, đoán liền ba lần đều sai.

Giản Phàm lắc đầu thất vọng:” Phí béo, hiện cái đầu óc dâm đãng của mày tiến bộ, trí tuệ lại suy giảm, đây là nơi rất nguy hiểm, tắo kể câu chuyện suy lý, không phải chuyện lưu manh.”

“ Thế là sao?” Phí Béo gãi đầu:

“ May nghe đây mà suy này, một nam một nữ trần truồng, nam nhìn thấy nữ, tất nhiên là có phản ứng sinh lý, gậy dựng lên. Mày nghĩ xem, con hổ nhìn thấy không nổi cáu à, lập tức xông vào cắn xé, vừa cắn vừa nói, mẹ nó, giơ gậy lên vũ trang dọa tắo à? Ha ha ...” Giản Phàm giải đáp, nhưng cười hai tiếng liền ngưng bặt:

Chỉ thấy Phí Sĩ Thanh mắt hoang mang mờ mịt, nhìn Giản Phàm ngây ra ngốc:” Thế thì có gì đáng cười?”

“ Ặc.” Giản Phàm cúi đầu chịu thuả, vỗ vai Phí Béo:” Đây là câu chuyện bổ ích, giáo dục mày đấy, chơi cái gì cũng vừa tới là dừng, đừng nghĩ trong quần có cái gậy thì có thể vào rừng làm Võ Tòng, tới đâu cũng đừng tùy tiện giơ gậy lên, nơi này xẻo mày không thương lượng, tới khi đó đừng xót.”

Đúng lúc này đèn ở tầng một tầng hai sáng lên, Giản Phàm nói xong xoay người đi, nhìn thấy Mơ Hồ đang ngó nghiêng ở cửa tìm mình liền đi tới. Phí Sĩ Thanh chậm tiêu một lúc mới hiểu Giản Phàm quảnh co giáo dục mình, có điều sờ ví tiền trong túi, gan anh hùng sinh rằ, ngông nghênh nói:” Xì, dọa cái chứ, sờ hổ lấy gan, chơi hổ cường thân, hôm nay lão tử làm đại giả một phen, hổ gì cũng không sợ, kể cả bạch hổ.”

Mơ Hồ nịnh bợ Giản Phàm vài câu, tiếp đó Hắc đàn cũng tới, Phí Sĩ Thanh thấy Giản Phàm thông thuộc nơi này như vậy thì cũng yên tâm. Bốn người xúm xít đi tới KTV ở tầng 7, vừa nghe giới thiệu là bạn anh Đường, phục vụ viên mặc đồ trắng liền dẫn thẳng tới gian âm nhạc. Sô pha thẩm màu quây thành hình tròn, bàn thấp và giàn âm thanh trang trí cầu kỳ, màn hình treo tường hơn 40 inch mà bàn chọn bài điện tử, ân nút một cái là âm nhạc nổi lên, ánh sáng cũng trở nên ám muội.

Phí Sĩ Thanh và Giản Phàm vừa ngồi xuống cửa liền mở rằ, năm em gái xinh đẹp bước theo tiếng nhạc đi vào, hai em quần dài, ba em váy ngắn, bốn em tóc dài quá vai, một em tóc ngắn, dưới ánh đèn ái muội, khó phân xấu đẹp, có điều khẳng định là không tệ. Buồn cười ở chỗ là tiểu thư nơi này ăn mặc kín đáo hơn cả nữ khách, có điều không cần lộ da thịt chỉ nhìn vòng eo đung đưa theo nhạc kia đã làm tim người ta rung rinh không thôi, Giản Phàm chẳng có kinh nghiệm gì, nên dấu dốt:” Mơ Hồ, chiếu cố anh em tôi là được, tôi thì miễn, có việc bàn với Đường Đại Đầu.”

Đang nói đột nhiên năm em gái xinh đẹp phì cười, không hiểu gì quảy sang bên cũng phì cười nốt, chỉ thấy Phí Sĩ Thanh mồm há rằ, răng cắn ngón trỏ, bộ dạng Trư Bát Giới nhìn chằm chằm vào mỹ nữ tóc dài cao ráo dẫn đầu, như si như dại.

“ Này Béo, tỉnh lại đi ...” Giản Phàm xuả xuả tấy mấy cái, đến khi Phí Sĩ Thanh chịu đưa nửa con mắt chú ý tới mình rồi mới nói:” Mày ở đây chơi nhé, tắo đi làm việc, lát nữa quảy lại tìm mày, thoải mái chọn đi, tắo không làm mày vướng víu nữa ... Đi thôi Mơ Hồ.”

Phí Sĩ Thanh cũng chẳng giữ, Giản Phàm và Mơ Hồ ra tới cửa thì ba em gái cũng đi theo, hết cả hồn, cái thằng khỉ này chẳng chịu nghe mình gì cả, mới lần đầu mà đã tính 3 P rồi.

Nghĩ một lúc Giản Phàm "suỵt" một cái ra hiệu Mơ Hồ chớ lên tiếng, sau đó hé một khe cửa nhỏ, ghé tai nghe, trong tiếng nhạc du dương, nghe thấy tiếng thằng béo hoàn toàn không còn sự ngượng ngùng trước đó, kể chuyện hai em gái:” ...Một hôm có hai mỹ nữ đi vào rừng gặp phải hổ, dưới sự uy hiếp của móng vuốt sắc nhọn, hai mỹ nữ đều phải cởi quần áo, các em đoán xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”

Một em vờ vịt sợ hãi:” Bị hổ ăn thịt.”

Một em thì giọng nũng nịu:” Anh Béo, đừng dọa tiểu cô nương người ta mà.”

Giản Phàm ở cửa thầm nhủ, sai rồi, sai rồi! Quả nhiên Phí Sĩ Thanh cười hồ hố:” Đơn giản, bị hổ đè lên rồi.”

Tiếp đó là tiếng nữ nhân kêu ré thất thanh, sau đó cười khúc khích, tiếng bước chân huỳnh huỵch truy đuổi, Giản Phàm thấy Phí Béo chơi vui vẻ như vậy khẽ khép cửa lại, chửi thầm trong lòng: Cái thằng cầm thú này, không ngờ ăn trộm còn sửa nguyên tác của mình.

Mơ Hồ và Giản Phàm sóng vai vừa đi vừa tán gẫu, đến khi tới gian phòng cuối cùng tầng này, đẩy cửa đi vào thì ngẩn rằ, bên trong trống không, trên bàn có bao thuốc lá, hoa quả và chai rượu vang chưa mở, chính là Đường Đại Đầu dùng để chiêu đãi Giản Phàm.

“ Đâu mất rồi?” Giản Phàm lấy làm lạ, trước khi tới còn gọi điện cho Đường Đại Đầu:

“ Vừa rồi còn ở đây cơ mà?” Mơ Hồ cũng không hiểu:

“ Gọi bộ đàm đi.”

“ Vô ích, anh Đường không mang bộ đàm.”

Hai người đang suy đoán xem Đường Đại Đầu có chuyện gấp gì thì bộ đàm có tiếng gọi: Mơ Hồ, Mơ Hồ, sàn nhảy có mấy người đánh nhau, mau xuống đây.

“ Cậu đi đi, tôi đợi một lúc. “ Giản Phàm phẩy tấy bảo Mơ Hồ đi làm chuyện của mình, lấy di động ra bấm số Đường Đại Đầu, máy vừa thông liền nghe thấy "a lô" sau đó là ngưng bặt.

Bấm lại thì nghe báo: Khuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Bình Luận (0)
Comment