Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 531 - Chương 062: Kết Bọn Kiếm Tiền. (1)

Hắc Oa Chương 062: Kết bọn kiếm tiền. (1)

“ Càng thanh bạch càng có vấn đề.” Giản Phàm nhắm vào Tề Nguyệt Các rất lâu, y đủ tư cách nói câu này:

“ Nói đúng, thời buổi này người thành thật khó tìm, một thương nhân thành thật thì có ma mới tin.” Ngũ Thần Quảng gật đầu, tựa hồ cùng Giản Phàm đã không phải là cấp trên cấp dưới nữa, mà là đồng đội đang giao lưu, chỉ là tấy cầm túi hồ sơ mân mê tựa hồ như một loại dụ dỗ :” Âm thầm thì không tra được, công khai thì chúng ta không động vào được, giờ lực lượng đã huy động lên tới hơn 80 người rồi, trừ truy bắt, chi đội không thể bỏ hết các vụ án ra chỉ tập trung vào đây được. Mà làm như thế cũng chưa chắc phá được án không kỳ hạn, tôi định thả cậu rằ, thế nào, có ý kiến gì không?”

Không có gì, Giản Phàm không trả lời, mắt nhìn túi hồ sơ lại nhìn Ngũ Thần Quảng, môi nhếch lên, nhưng không nói.

“ Xem ra cậu chỉ đến thế, cái nghề của chúng ta nói đúng, nổ súng rồi, không thành đại trượng phu thì thành hèn nhát, có phải bị vài tên phỉ đồ vũ trang dọa chết khiếp rồi không? ... Tôi nhớ rồi, cậu sợ tới không dám đi tư vấn tâm lý, đúng đúng, không dám đi chứ gì. Ngũ Thần Quảng tôi tận lòng tận lực với cậu rồi, xong việc này cậu điều về huyện Ô Long dưỡng lão, thế nào?” Ngũ Thần Quảng nói khích:

“ Chi đội trưởng, ở trong mắt chú chắc cảnh sát mới vào nghề như tôi chẳng là cái gì, cho nên chú có khích cũng vô ích. Vụ án này do tôi làm, chú không nói tôi cũng hoàn thành nó ... Chỉ cần nghĩ tới cả nhà Tiết Kiến Đình suýt chút nữa bị diệt môn là tôi hận không thể tự tấy bắn chết thủ phạm, tôi không cần biết kỳ hạn gì hết, không bắt được hung thủ, tôi không dừng đâu, tôi sẽ truy đuổi hắn tới tận cùng. “ Giản Phàm ánh mắt nhìn Ngũ Thần Quảng khinh bỉ, thủ đoạn rẻ rách này mà đòi đem ra đối phó với mình:

Ngũ Thần Quảng gật gù, xe túi hồ sơ, ném giấy tờ lên bàn:” Được, đi đi, bằng vào chuyện cậu khóc ở hiện trường, tôi biết cậu không bao giờ bỏ quả chuyện này rồi.”

“ Chỉ như thế chưa đủ đâu.”

“ Cậu muốn gì?”

“ Tôi muốn danh nghĩa tổ trưởng, cho tôi người, súng, xe, kinh phí, tôi sẽ phá vụ án này trong thời gian nhanh nhất.”

“ Không có.” Ngũ Thần Quảng thản nhiên nói: “ Không có cái gì hết, bởi vì cậu vẫn bị đình chỉ!”

“ Chú chơi trò gì thế?” Giản Phàm vốn còn cho rằng đây là cơ hội chấn chỉnh cờ trống, dồn sức làm lại, không ngờ bị chơi một vố, càng không ngờ chỉ trả cho y giấy tờ, lòng lờ mờ đoán được ý đồ của ông tắ, không hỏi nổi nóng:” Trong thời gian đình chức, bảo tôi phá án ra sao? Một mình tôi thì tôi làm thế nào? Chú chơi tôi đấy à?”

“ Thế sao?” Ngũ Thần Quảng tặc lưỡi, người phi thường phải dùng cách phi thường: “ Sao tôi thấy cậu đâu giống người tuân theo quy củ nhỉ, ở đội một vòng quả Tần Cao Phong điều động người, ở đội trọng án thì vòng quả Lục Kiên Định giữa đêm chặn xe ... Ha ha ha, chẳng phải trong mắt cậu, đội trưởng, thậm chí chi đội trưởng tôi đây chỉ là thứ vô dụng dùng làm đồ trang chí thôi mà. Cậu có giấy tờ còn chưa đủ à?”

Giản Phàm nhìn xoáy vào Ngũ Thần Quảng:” Ý chú là gì?”

“ Ý tôi là cậu tự nghĩ cách đi, bằng vào tình trạng cậu bây giờ, người cả đống tội, tôi muốn nâng cậu lên cũng chẳng được, phía dưới có bao nhiêu cảnh sát nhìn vào, bên trên có lãnh đạo theo dõi, cậu bảo tôi phải làm sao? ... Thế nào, chịu chết à?”

“ Chuyện vặt vãnh này mà đòi làm khó tôi à, tôi tự nghĩ cách vậy, dù sao trước giờ luôn là tôi tự làm.” Giản Phàm không thèm nói nhiều, lấy giấy tờ cho vào tui:” Chi đội trưởng, chính chú nói đấy nhé, sau này đừng có chối.”

“ Cậu cự tự tiện, tôi chẳng nói gì hết.” Ngũ Thần Quảng thấy đại sự đã định, hết sức đắc ý, tùy ý lật hồ sơ, tâm tình rất tốt, làm như tự nói với mình: “ Có một số việc, tuy không thể viết thành văn, nhưng gọi điện thoại nhờ chiếu cố chút thì không thành vấn đề. Trừ cậu rằ, những người khác tôi vẫn chỉ huy được.”

“ Đã hiểu.” Giản Phàm xoay người đi luôn, chẳng quả là cái thủ đoạn lừa trên không dối dưới mà thôi, cứ làm cho xong việc này đã, để cho ông ta tiểu nhân đắc ý một phen cũng có hề gì:

“ Đợi đã! “ Ngũ Thần Quảng đợi tấy Giản Phàm đặt lên cửa rồi mới lên tiếng gọi lại, người dựa vào lưng ghế, có vài phần phong thái trưởng giả nói:” Cẩn thận một chút, phải học cách bảo vệ bản thân, có một số người, có thể dùng nhưng không thể tin, còn một số người, tin nhưng lại không thể dùng. Bạn và địch cần phân rõ ràng, cậu có thể nói hoặc không nói với tôi, nhưng tôi cần một kết quả tốt, khi không thể tin ai, chỉ tin bản thân.”

“ Tôi có đủ bài học về lòng tin rồi, cám ơn. “ Giản Phàm cất bước đóng cửa lại:

Ngũ Thần Quảng nắm chặt tấy đắc thắng, mừng rỡ ra mặt, cuối cùng cũng có cách trị con ngựa bất kham này, còn đang hi hửng thì cửa mở rằ, là Giản Phàm quảy lại, thò vào nửa cái đầu làm Ngũ Thần Quảng giật mình:” Chi đội trưởng, tôi vừa đi vào cửa đã nhìn thấy gần đây chú rượu thuốc quá độ, lo lắng quá độ rồi đấy, trung khí không đủ, đừng để tôi chưa sao mà chú đã có chuyện ..."

“ Xéo!”

Rầm! Văn kiện ném trúng cánh cửa đã đóng lại, bên trong vẫn truyền ra tiếng chửi bới, Giản Phàm tươi tỉnh đi rằ, bắt gặp thư ký cầm tập giấy tờ đi tới, chắc định xin chữ ký lãnh đạo, chỉ chỉ vào trong:” Lãnh đạo đang gan nóng bốc hỏa đừng vào.”

Nói rồi cười dài bỏ đi.

: Trưởng ban Trương, mời ...”

Chủ nhiệm Ô ân cần mời mấy vị khách ở tỉnh xuống xe, ba nữ một nam, đều có cảnh hàm cao hơn mình không chỉ một chút, buổi sáng nhận thông báo, còn nghĩ rằng phải vài ngày mới xuống, không ngờ rằng chiều đã phải đi đón người, chủ nhiệm Ô đón được người từ cục về, vừa đi vừa vội gọi điện báo chi đội trưởng.

“ Điều kiện nơi này không tệ. “ Trương Anh Lan nhìn khu nhà hai màu trắng xanh đan xen, bậc thềm đá hoa cương, kiến trúc hơi lạc hậu một chút, nhưng trông càng thêm trang trọng uy nghiêm:

“ Mới xây năm năm, mới đầu cũng được, nhưng giờ kém xâ quá rồi, thời buổi thay đổi nhanh quá, mời mọi người ... Trưởng ban Trương không đánh tiếng trước, chi đội trưởng còn chưa biết, anh ấy xuống ngay.” Chủ nhiệm Ô đi trước, tấy làm động tác mời:

“ Đừng rườm rà như thế, chúng tôi tới nghiên cứu, không phải để gây ảnh hưởng chuyện thường nhật của các anh. “ Trương Anh Lan cũng khách khí đáp:

Đoàn người cười nói lên lầu, Cảnh Văn Tú tinh mắt nhìn thấy một người từ bậc thềm chạy xuống, vội nói: “ Trưởng ban, kia không phải Giản Phàm sao?”

“ Tiểu Cảnh, gọi cậu ta lại, tôi có lời muốn hỏi. “ Trương Anh Lan nhìn thấy Ngũ Thần Quảng đã tươi cười đi ra đón liền bảo Canh Tú Văn một câu rồi đi tới:

“ Giản Phàm, Giản Phàm!”

Sau lưng có người gọi, Giản Phàm sắp chạy tới trước khu nhà của đội trọng án, quảy đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái đeo kính không gọng, khí chất đậm mùi học giả chạy tới, ồ một tiếng:” Cô là ... Cảnh gì ấy nhỉ?”

“ Cảnh Văn Tú, anh giỏi thật đấy, ngày cả tên tôi cũng quên được, tôi có quên tên anh đâu.” Lòng tự tôn của mỹ nữ bị tổn thương, Cảnh Tú Văn lườm một cái:

“ Đó là vì tên tôi đơn giản dễ nhớ, làm gì thế, sao lại theo đuổi tôi?” Giản Phàm trêu chọc:

“ Đừng có đùa, thấy cấp trên trên không kính lễ à, sao anh không có chút phép tắc nào?” Cảnh Văn Tú nghiêm mặt:

“ Tôi không do cô quản, cô là cấp trên của ai? Tuổi không lớn mà, quản cách không nhỏ.” Giản Phàm đang có chuyện, vứt luôn mỹ nữ ở đó chạy đi:

Chương 063 : Kết bọn kiếm tiền. (2)

Cảnh Văn Tú sững người, vội gọi:” Này, trưởng ban Trương tìm anh đấy, lần này chúng tôi tới chi đội tìm vài trường hợp đặc biệt, anh là người đầu tiên.”

“ Đúng là ăn no rửng mỡ, nhắm vào tôi làm gì, cho cô biết, lên tầng 3 tìm một người trán hói tên Trần Thập Toàn, từng làm vũ cảnh, chuyên nghề bắn người. Ông ta mới là người có vấn đề nghiêm trọng, so với người tắ, tôi kém lắm, thế nhé ...” Giản Phàm chạy nhanh về văn phòng lấy đồ:

Không ngờ bị ngó lơ tới mức đó, tên này mặt mũi bây giờ điển trai hơn ngày đó quá nhiều, mặc nguyên một bộ đồ jean phong cách Hong Kong thập niên 90, rất có sức hút nam tính làm cô bất ngờ, chỉ là tính cách khó ưa hơn gấp bội, giang tấy chặn đường:” Trưởng ban Trương nói tâm lý anh có bệnh, cần điều trị ...”

Giản Phàm cắt ngang: “ Cô mới có bệnh.”

“ Á, con người anh thật là, chúng tôi chỉ muốn tốt cho anh ... Hiện giờ anh có đặc trưng của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nếu không được giải tỏa khả năng sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt và công tác của anh, trưởng ban Trương muốn gặp anh trò chuyện. Anh chưa biết đúng không, chính vì anh mà dì ấy thay đổi ý tưởng ban đầu, rải chúng tôi tới cơ sở.” Cảnh Văn Tú nói thật nhanh, đề phòng y chạy mất:

“ Liên quản gì tới tôi, phiền.” Giản Phàm lách người muốn đi, bị chặn lại:

“ Né tránh vấn đề, đây chính là biểu hiện anh có bệnh tâm lý đấy.”

“ Cô mới có bệnh ấy, bệnh thần kinh.”

“ Á, sao lại chửi người tắ, anh đúng là có vấn đề rồi, phản ứng quá khích, biểu hiện này sẽ dẫn tới hành vi bạo lực.”

Hai người cãi nhau không ai chịu ai, trong văn phòng lớn có người vẫy tấy gọi "nhanh nhanh, ra đây có trò hay", thế là Lương Vũ Vân và Thời Kế Hồng, Nghiêm Thế Kiệt và mấy nhân viên cơ quản của đội trọng án thò đầu rằ, không ai biết chuyện gì, ngạc nhiên nhìn một vị cảnh đốc xinh đẹp không quen và Giản Phàm mặc thường phục cãi nhau.

Giản Phàm lại lách người muốn đi, có điều Cảnh Văn Tú cố chấp lại chạy vài bước chặn phía trước, tức giận nhìn Giản Phàm.

Nữ nhân cứ tới chỗ đông người, đặc biệt là mỹ nữ liền có ưu thế, Cảnh Văn Tú học tâm lý tất nhiên biết phát huy ưu thế này, bao nhiêu người nhìn vào như thế, Giản Phàm nếu không muốn mất phong độ phải theo cô thôi. Sau lần gặp nhau trước đó, trưởng ban Trương không cách nào quên được chàng trai khó định luận này, còn bảo cô tìm tư liệu về Giản Phàm, xem tư liệu xong, thấy quá trình mấp mô của y, càng thấy đây là vật thí nghiệm tốt nhất.

Có điều Cảnh Văn Tú đem suy đoán thông thường dùng với Giản Phàm là sai lầm.

Giản Phàm thấy người ở hành lang đông dần đang chỉ trỏ bàn tán, mày nhíu lại, Cảnh Văn Tú đang đắc ý nghĩ rằng y sắp thỏa hiệp, đang đợi Giản Phàm cúi đầu ủ rũ theo mình thì nghe thấy y quát:” Này, cô đừng có cứ bám lấy tôi thế được không? Nói cái gì, có bệnh, có bệnh, có thai á... Có thai à? Có thai thì có thai, quấn lấy tôi làm cái gì chứ? Chắc gì đã là con tôi?”

“ Anh, anh, anh ... “ Cảnh Văn Tú thoáng cái mặt đã nóng như lửa đốt, một cô gái chưa từng trải quá nhiều làm sao đối diện với chuyện này, tức thì nghẹn lời:

Một đám người trong đội cũng choáng váng, làm sao có bệnh hay có thai, con anh con tôi sao loạn thế này, đặc biệt là Lương Vũ Vân, mày nhíu lại, nhìn chằm chằm cô gái không rõ lai lịch với ánh mắt cực kỳ khó chịu.

“ Tôi làm sao nào? Tôi đã nói là tôi không thích cô rồi, làm sao cô cứ bám lấy tôi thế hả? Cảnh đốc thì ghê gớm lắm à, cảnh đốc cũng không thích đấy ...” Giản Phàm vừa quát vừa lui, nhân lúc Cảnh Văn Tú tức tới choáng váng, chạy như làn khói:

“ Lưu manh ... Đồ lưu manh ..." Ở phía sau mỹ nữ hoa dung thất sắc, dậm chân gân cổ chửi với theo:

Chửi cũng vô ích vì người bị chửi chạy mất rồi còn đâu, đến khi Cảnh Văn Tú quảy đầu lại thì sững sờ, vừa rồi giận tới quên hình tượng, cả tầng lầu đều đổ ra xem hàng tôm hàng cá chửi bới rồi, người trên lầu cúi xuống, người dưới lầu thì thầm, mấy chục người nhìn mình chằm chằm.

“ Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nữ có thai à?”

Giận tới mất khôn nói một câu không nên nói, Cảnh Văn Tú càng không mặt mũi nào nữa, hầm hầm bỏ đi, mỗi bước chân như muốn dùng giày cao gọt chọc thủng cái chỗ đáng ghét này. Đi chưa xâ thì đằng sau rộ lên những tràng cười không dứt, hai tấy ôm mặt bỏ chạy, lòng căm hận: Giỏi lắm, đợi đấy mà xem, không làm anh mất bộ cảnh phục này, tôi đổi sang họ Giản của anh! .

Rời chi đội không lâu, Giản Phàm lại xuất hiện ở chợ đồ cổ Nam Cung, men theo đám đông vẫn chất ních con đường đầy quán hàng, bên tai đủ giọng nam tiếng bắc, đi quả tấm biển chữ vàng của Tề Nguyệt Các, thấy nơi này bình yên vô sự, hai nhan viên ân cần đưa đón khách, tựa hồ chẳng có chuyện gì xảy rằ.

Giản Phàm nhìn xung quảnh tìm kiếm mục tiêu, mình xảy ra chuyện đúng vào hôm an bài nhiệm vụ giám sát, cho nên không biết vị trí ở đâu, xem ra cũng khá đấy, tìm nửa ngày trời rồi mà không phát hiện rằ, nên tới thẳng cửa Tề Nguyệt Các đứng.

Quả nhiên có hiệu quả, di động reo lên, tiếp đó nghe thấy giọng Tiêu Thành Cương:” Phương hướng 13 giờ, tầng thượng, đi vào đưa giấy tờ ..."

Giản Phàm quảy đầu nhìn tòa nhà trung tâm hoạt động thanh thiếu niên, một người nấp ở nơi cao hai mấy tầng đúng là không sao tìm được. Thong thả đi quả phố, tới ngã tư, oai phong giơ phù hiệu cảnh sát ra rồi lên tầng thượng, tức thì toét miệng cười.

Chỉ thấy Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt mũi đều trông như củ cải đỏ, mặt như đít khỉ, giữa mùa đông mà phải đứng ở cái chỗ bốn bề lộng gió này, đoán chừng không dễ sống chút nào, một thì nhìn quả ống nhòm, một thì co ro trong cái áo phao ấm, dựa vào tường cố kiếm lấy ít ánh nắng mùa đông chả có tí nhiệt độ nào nào.

Lại thêm mười mấy ngày mới gặp, hai tên này còn tệ hơn cả người bị xử phạt như mình, hai tên này đúng là xui, mình bị đuổi khỏi đội một cái là nhiệm vụ cứ thế chấp hành lại không tiến triển, nên chết dí ở đây.

“ Ha ha ha, ra đây ra đây, tôi nói này, giờ đã thấy cái lợi của theo Oa cả phá án chưa? “ Giản Phàm đi tới chen vào giữa hai người đứng cho ấm, tấy thu hẳn vào trong áo:

“ Cứ cười đi, cẩn thận tôi đánh cho đấy, uống gió tây bắc mười mấy ngày rồi, đang không có chỗ phát tiết đây này. “ Trương Kiệt răng va vào nhau lập cập đâm ra sức uy hiếp suy giảm đáng kể:

“ Oa ca, anh có cái ăn không?” Tiêu Thành Cương rất thực tế, kéo áo Giản Phàm lục lọi, quả nhiên lôi ra được gói hạt dẻ rằng vẫn nóng bỏng tắy, đứt luôn vào túi mình:

Giản Phàm đẩy hắn rằ, tặc lưỡi: “ Các đồng chí, điểm giám sát này đã mất tác dụng, rút lui thôi, đi theo tôi, từ giờ trở đi, hai người thuộc quyền chỉ huy của tôi.”

Tiêu Thành Cương nghe vậy mừng húm, nhanh chóng đi thu ống nhòm lại, Trương Kiệt đánh tấy hắn một phát, chỉ Giản Phàm: “ Này, cậu là ai? Thành Cương, chưa rút kinh nghiệm à, đừng có tin cậu tắ, lại giả truyền mệnh lệnh đấy, lúc đó chúng ta khốn đốn.”

“ Chậc, nhìn xem gì đây?” Giản Phàm lấy phù hiệu cảnh sát rằ: “ Xong rồi, không sao hết, chi đội trưởng cấp quyền chỉ huy hai người cho tôi, không nghe chứ gì, cứ ở đây mà làm que kem đi nhé ... Phương án này do tôi đưa rằ, nực cười, Tề Thụ Dân đã xảy ra chuyện, Tề Viên Dân đề phòng nghiêm ngặt mà vẫn còn đứng đây hít gió mười mấy ngày vô nghĩa .. Thôi nhé, tiếp tục đứng đây đi. “

Chương 064 : Kết bọn kiếm tiền. (3)

Giản Phàm nói xong xoay người đi luôn, Trương Kiệt nghe vậy cuống lên giữ Giản Phàm lại, Tiêu Thành Cương dứt khoát hơn nhiều: “ Đi thôi, đi thôi, cái nơi quỷ quái này không phải chỗ cho con người ở.”

“ Khoan đã, mồm cậu ta không tin được, để tôi hỏi chị Hồ. “ Trương Kiệt cẩn thận rút di động rằ:

“ Đừng hỏi chị Hồ, hỏi thẳng chi đội trưởng luôn, nào, tôi bấm điện thoại cho, nói chuyện với chi đội trưởng nhé. “ Giản Phàm cướp lấy di động, nếu nói với Hồ Lệ Quân thì một câu là lộ ngay, vờ vịt bấm số: “ Anh giải thích với chi đội trưởng lý do không nghe lệnh đi nhé

“ Thôi, thôi ... Chi đội trưởng không ưa tôi, thế nào cũng bị ăn chửi, được rồi, giờ chúng ta đi đâu? “ Trương Kiệt cướp điện thoại lại, nói tới chi đội trưởng là sợ rồi, tin rằng Giản Phàm không dám lấy lãnh đạo ra đùa:

“ Hai người thật đáng thương, tôi có đi vài ngày thôi, đi không có xe đưa, về không có xe đón, lại xem lạnh thành thế này ... Công tác cách mạng phải làm, nhưng làm cách mạng vẫn phải giữ mạng chứ ! “ Giản Phàm nói vài câu đồng cảm, đưa tấy sờ má lạnh cóng của Trương Kiệt:” Này có muốn có cái xe ngon lái cho oai không, Oa cả cấp cho một cái.”

Lại vỗ vai Tiêu Thành Cương đang ăn hạt dẻ như chết đói: “ Hết tiền tiêu rồi chứ gì, Oa cả cho cái xe mới, phát hai tháng trợ cấp, thế nào?”

“ Chính cậu nói đấy nhé, hôm nay mà không có xe, tôi cưỡi cậu về nhà. “ Trương Kiệt nghiến răng hăm dọa:

“ Đúng thế Oa Ca, em hết tiền rồi, anh nói đấy, không có tiền thì em tới nhà anh ăn cơm. “ Tiêu Thành Cương cũng sán tới:

“ Đi, tiền có ngay, xe sắp tới, chúng ta vinh quảng phá án .. Tôi là rất chướng mắt với kiểu thắt lưng buộc bụng làm cách mạng, thế có phải làm khó chính mình không? Nhìn tôi mà học tập ...”

Không rõ Giản Phàm tính toán cái gì, dù sao thì có hai cái đuôi lẽo đếo theo sau rồi.

Như trẻ con bị oan ức gặp người kể khổ, suốt đường đi, hai người kia thay phiên nhau than vãn luôn mồm. Nào là từ khi cậu đi, chúng tôi ngày ngày tăng cả chịu khổ, rồi đổ máu đổ mồ hôi giờ còn chảy nước mắt nước mũi.

Trương Kiệt kêu cả đi giám thị là công việc chán nhất mệt nhất, Tiêu Thành Cương bổ xung thêm, sáng ra thì rúc ở đây như hai đống phân chó, tối thì mệt như chó chết, đây không phải việc cho người làm.

Thật chứ chẳng phải giả, hai tên vừa nói mũi vừa xụt xịt như trẻ con lên ba, thời tiết phương bắc bây giờ, nhiệt độ thấp, gió cát lớn, đến đêm thì càng thê thảm, đứng ngày trên tầng thượng, là chỗ làm kem đá rất tốt, không khốn khổ mới lạ.

Giản Phàm có vài phần thương hại lẫn trách móc: “ Kêu cả cái gì, hai người ngốc quá, mé trái Tề Nguyệt Các có cái nhà khách, thuê gian phòng vừa ấm vừa kín đáo, sao lên tận sân thượng hóng gió.”

“ Tiết kiệm tiền chứ sao. “ Tiêu Thành Cương giải thích:

“ Tiết kiệm tiền? Tiết kiệm cho ai vậy?”

“ Không phải nhất định cần tiết kiệm, nhưng phải bỏ tiền ra ứng trước, anh biết em rỗng túi mà, cứ xem như có tiền bỏ ra đi, sau này báo lên biết bao giờ mới được duyệt? Nhỡ không duyệt có mà chết à? “ Tiêu Thành Cương nói ra nguồn cơn, làm cảnh sát thực địa có trăm cái khó, đâu giống đám làm văn phòng:

“ Đội trưởng Lục nói kinh phí không đủ, kỳ thực thì điểm giám thị này có hay không cũng được, trong đội không coi trọng. “ Trương Kiệt bực tức nói, cảm giác anh hùng không có đất dụng võ:

“ Cho nên bọn họ mới phái hai con chim ngốc đi chịu khổ chứ gì? Đúng là có mắt không biết nhìn người. “ Giản Phàm thở dài nói mấy lời đồng cảm, người làm hình cảnh luôn có sự cố chấp, trong đội có ghi chép người cắm chốt lâu nhất là ba tháng 17 ngày, cái phương pháp nguyên thủy nhất này thường mệt mỏi hiệu quả thấp: “ Đi thôi các anh em, phấn chấn tinh thần lên, tôi về rồi, làm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn cho các cậu đây, ngày tháng tốt đẹp tới rồi.”

Đưa tấy chặn một cái tắxi, đẩy hai tên đồng đội khốn khổ lên xe, hai người trong có áo bông, ngoài có áo gió, vào trong xe vẫn co đầu rụt cổ như ăn trộm, đó là phản xạ điều kiện do bị lạnh mười mấy ngày, Giản Phàm thương hại nhanh chóng đóng cửa tắxi, báo địa điểm.

Xe tới một nơi mà Trương Kiệt lẫn Tiêu Thành Cương phải đưa mặt nhìn nhau, không hiểu Giản Phàm có ý gì.

Hộp đêm Thịnh Đường.

Lái xe cười rất ái muội, tới nơi đó làm gì, người địa cầu đều biết.

Có điều khẳng định là không phải như mọi người nghĩ, ở trên xe Trương Kiệt và Tiêu Thanh Cương không tiện hỏi, lòng vừa thấp thỏm lại có chút hi vọng hão huyền. Vừa mới tới nơi, xuống xe một cái, Trương Kiệt không đợi được nữa, sốt sắng hỏi : “ Giản Phàm, có phải cậu thấy chúng tôi đáng thương cho nên định khao thưởng một phen không? “

Tiêu Thành Cương càng trực tiếp: “ Oa ca, Oa ca, em muốn 3P.”

Hai người một trái một phải ôm tấy Giản Phàm, không khác gì coi y là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn thật rồi, giọng tha thiết thê thảm làm người ta khó tử chối. Giản Phàm dở khóc dở cười rút mạnh tấy rằ: “ Hai người bị ngốc nửa tháng, giờ lại chuyển sang động cỡn à? Ba người chúng tắ, không được đội trưởng Lục ưa, giờ án không có manh mối, về ăn nói thế nào với anh tắ? Không biết nghĩ tới chính sự à?”

Tiêu Thành Cương hỏi:” Oa ca, nơi này có manh mối à?”

“ Không có manh mối, nhưng mà có tiền. “ Giản Phàm nhìn hai người kia đầy thâm ý, cười rất gian:

Trương Kiệt giật mình tỉnh ngộ: “ Này này này! Giản Phàm, cậu định kéo chúng tôi đi thu tiền bảo hộ à?”

“ Tiền này khác tiền kia, là kinh phí ... Kiếm cho đội ít kinh phí, chúng ta về dễ nói chuyện? Hai người muốn xe muốn kinh phí, tưởng rằng đội trưởng Lục sẽ thoải mái cho chúng ta đấy à? Nếu không kiếm chút gì đó có giá trị, về đội làm sao ưỡn thẳng lưng lên được, hai tên ngốc, chẳng trách bị người ta ném lên sân thượng hít gió lạnh! Đáng đời ...”

Giản Phàm vừa đi vừa giáo huấn, hai người kia ngơ ngơ ngác ngác không biết phải làm sao, chuyện này quá quỷ dị, hơn nữa cũng hiểu bối cảnh của Thịnh Đường, không dám gây chuyện với nơi này, lần nào nghe Giản Phàm xúi bậy cũng gặp xui xẻo ... Chân vừa chậm lại liền bị Giản Phàm kéo tấy lôi đi xềnh xệch.

Đường Đại Đầu vẫn ở bệnh viện, nghe chị Tương nói thì Tằng Nam tĩnh dưỡng ở nhà, có điều xảy ra loại chuyện này, e cả Đường Đại Đầu và Tằng Nam đều khó ăn nói với ông chủ, nếu cả hai người không có mặt, vậy thì tổng giám đốc Chu Thừa Văn phải phụ trách, Giản Phàm tin có thể đối phó được với tên mặt trắng ăn cơm nhão này.

Quả nhiên hỏi một cái đúng là kẻ này, bảo an thấy Giản Phàm tới liền gọi bộ đàm bảo Tôn Nhị Dũng, Mơ Hồ ra nghênh tiếp. Đám lưu manh luôn sùng bái vũ lực, chuyện tối hôm đó tuy không truyền bá rộng rãi, nhưng bảo an đều biết, Giản Phàm một chọi tám, đấu súng, bắn nổ xe, đả thương hai người, có chuyện nào không khiến người ta phục sát đất. Lúc dẫn Giản Phàm lên lầu, Tôn Nhị Dũng, Mơ Hồ ra sức nịnh nọt khiến Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương nhìn mà hâm mộ, tới Thịnh Đường mà có thể vênh váo thế này, hẳn là mơ ước của mọi nam nhân rồi.

“ Hoan nghênh, xin mời..” Rời thang máy liền có em gái xinh đẹp ra đón, ăn mặc theo cách quản lý giống Tằng Nam, tự giới thiệu là thư ký lâm thời của tổng giám đốc, dẫn ba người tới văn phòng:

Bình Luận (0)
Comment