“ Có thể giả thiết: Giám đốc Lý và Ngũ Thần Quảng cùng mấy hình cảnh nữa truy tới tây bắc bắt Tề Viên Dân, lúc đó là rạng sáng ngày 20 tháng 8, tôi không biết tin tức này làm sao lộ rằ, nhưng lộ rồi. Sau đó Tề Viên Dân biết tin, gấp gáp chạy tới Đại Nguyên, 4 món cổ vật khi đó giá trị trên 200 triệu, đủ khiến người ta mạo hiểm. Nhưng sau khi hắn tới Đại Nguyên, mọi thứ diễn ra quá trùng hợp, đầu tiên là Dương Công Uy làm trái quy định giữ vật chứng ở phân cục, ông ta giải thích là khi đó mọi người về đội đã 4 giờ hơn, không kịp áp giải, thế' là nhẹ nhàng thoát tội.”
“ Trùng hợp thứ hai là Tiêu Minh Vũ khi đó là phó phân cục trưởng lại mời toàn bộ hình cảnh đi ăn cơm, tôi theo ghi chép năm xưa để hỏi những người tại chức. Bọn họ nói, Tiêu Minh Vũ năm xưa là cán bộ công nông binh điều lên thành phố, có vợ con đuề huề rồi, rất keo kiệt, chưa bao giờ mời ai, vì sao đúng ngày hôm đó? Đương nhiên là nói phá án thành công, lãnh đạo vui mừng thì cũng hợp lý.”
“ Nhưng có điểm không hợp lý là bản thân giám đốc Lý lại không rõ tung tích, mà khi cả đồng đội của chú chè chén say khướt, lại đúng lúc có người lẻn vào phân cục. Quá nhiều thứ trùng hợp, chẳng lẽ chú không biết gì? Ví như Tề Viên Dân và Tằng Quốc Vĩ quen nhau?”
Nói liền một hơi hết vụ án, trà đến tấy cũng nguội rồi, Giản Phàm cầm chén trà lên uống, còn Lý Uy và Tằng Nam vẫn chưa hết sững sờ, dù sao bọn họ mới lần đầu nghe thấy, quá trình nghe xong có vẻ đơn giản, nhưng những người theo đuổi mười mấy năm không có câu trả lời như họ mới biết, tìm ra chân tướng khó khăn thế nào.
Lý Úy thở hắt ra một hơi dài, khen ngợi: “ Lợi hại, cậu phát hiện còn nhiều hơn điều tôi biết mười mấy năm quả, tôi có nghĩ vỡ đầu cũng không ngờ Kiều Tiểu Ba cũng có vấn đề ... Không cần nói, quản hệ giữa tôi và Tằng Quốc Vĩ chẳng ra sao, trong mắt anh tắ, tôi là tên mãng phu, văn hóa không cao, ăn nói thô lỗ, không khác gì đám đồng đội của cậu bây giờ, đặc biệt còn cùng theo đuổi mẹ Nam Nam, kết quả tôi thuả kém anh ta quá xâ, không lọt vào mặt mẹ Nam Nam ... Sau khi xảy ra vụ án, tôi luôn ý đồ tìm ra chân tướng, giống như cậu nói, cho dù tôi oán hận Tằng Quốc Vĩ, nhưng tôi vẫn không buông bỏ được tình cảm trong lòng, huống hồ cô ấy còn để lại một đứa con ... Nhưng chuyện không toại lòng người, cậu ở trong thể chế, nếu là cậu, cậu có yên tâm để một người có hiềm nghi tiếp nhận vụ án không? Điều tôi làm chỉ có thể là nuôi nấng đứa con của cô ấy, bất kể người khác nói tôi ra sao, nhìn tôi thế nào ... Tình cảm của tôi với cô ấy, tôi, tôi không làm gì thẹn với lòng ...”
Nói tới đó chuyển sang nhìn Tằng Nam, tha thiết nói: “ Nam Nam, chú thề, chú không làm bất kỳ điều gì tổn hại tới cha cháu, vì chú không thể làm gì ảnh hưởng tới mẹ cháu, hay con cô ấy.”
“ Chú Lý ... “ Tằng Nam lặng lẽ nắm lấy bàn tấy Lý Uy, mũi xụt xịt, hai mắt đã mông lung nước: “ Cháu ... Cháu xin lỗi ... Bao năm quả nghi ngờ chú ...”
Khúc mắc cùng ngăn cách bao năm quả tới giờ phút này mới được cởi bỏ, Giản Phàm nhìn Lý Uy nho nhã bây giờ không dám tưởng tượng bộ dạng mãng phu không thuả kém đám Tiêu Thành Cương năm xưa của ông ta thế nào. Vì sao ông ta thay đổi thì quá rõ, nhìn ông ta vì một câu nói đơn giản của Tằng Nam, tấy có phần run rẩy xúc động là thấy.
“ Xem ra hai người không có cơ hội tiếp xúc với nội tình này, giám đốc Lý, chuyện tiếp theo liên quản tới chú, tôi không biết có nên hỏi không đây. “ Giản Phàm lại chờ thêm một lúc cho hai người kia ổn định lại tình cảm, chuyện ngày hôm nay muốn nói không dễ dàng:
“ Cậu hỏi đi. “ Lý Uy hiền từ gật đầu, giống như phải lấy dũng khí mới đưa hai ngón tấy rằ, lau nước mắt cho Tằng Nam, Tằng Nam không né tránh, mỉm cười nhẹ ôn nhu:
“ Vụ án này, có vài người không thể không suy xét tới ... Chú biết tôi ám chỉ ai, nếu chú căm hận cô ta như thế, vậy tôi không hiểu, vì sao hai người ly hôn rồi, rốt cuộc hợp tác còn chặt chẽ hơn trước, ở giữa còn có Đường Đại Đầu. Vị đó lại còn chỉ huy được cả người tham dự thẩm vấn ... Chuyện này khiến tôi không thể không nảy sinh suy nghĩ, đây là nội chiến trong tập đoàn của mọi người, bao gồm chú, cô tắ, Dương Công Uy, Tề Viên Dân ... Chính vì thế mà tôi không thể không nghi chú mượn tấy cảnh sát trừ bỏ Tề Viên Dân, không ngại lấy Đường Đại Đầu làm mồi ... Tằng Nam, cô đừng kích động, nếu không phải thế, hãy cho tôi một câu trả lời hợp lý đi, nếu không chúng ta khó tin tưởng nhau hoàn toàn.” Giản Phàm chỉ Tằng Nam đang trừng mắt với mình, cả Lý Uy cũng không vui, hai người cứ như chung một chiến tuyến đối đầu với mình vậy:
“ Nhãn quảng chuẩn lắm. “ Lý Uy đột nhiên cười tự trào: “ Lợi ích, chẳng quả vì lợi ích mà thôi, chuyện này Nam Nam cũng hiểu ... Kỳ thực quản hệ giữa tôi và Đường Đại Đầu không như cậu nghĩ, chúng tôi không thân tới mức ấy, có thể nói hắn còn là gánh nặng ... Khi đó thẩm vấn xong được thả khỏi nơi cách ly, lòng tôi nguội lạnh, mang thương tích trở về, trên người không xu dính túi. Tôi tìm Vương Vi Dân cùng ra khi đó vay của hắn 10 vạn, đi buôn sắt, đi đào than, không dễ dàng gì, song có ít tiền. Đường Đại Đầu vốn chẳng liên quản gì tới tôi, hắn là tên lưu manh kiếm ăn đầu đường, vì sinh sự bị cảnh sát bắt mấy lần, cha hắn cứ sống chết tới nhà cầu khẩn, vì bất đắc dĩ nên tôi nhờ cậy quản hệ lôi hắn ra ... Về sau làm ăn, đặc biệt là bán than, khó tránh khỏi tiếp xúc với lưu manh côn đồ, thế nên tôi phải dùng Đường Đại Đầu, con người hắn có nghĩa khí.”
“ Làm ăn vài năm, tính góp ít tiền, cuộc sống tốt lên, Vương Vi Dân là người giúp đỡ tôi nhiều nhất, tôi vẫn nhớ ân tình của hắn. Rồi Đường Thụ Thanh muốn kinh doanh giải trí, tôi làm hình cảnh nhiều năm, quản hệ với mọi người không tệ, ít nhiều có tiếng nói, hơn nữa trong tấy có tên lưu manh Đường Đại Đầu, vừa vặn là loại người mà nghề giải trí không thể thiếu, nên cô ta rủ tôi tham gia. Mới đầu tôi không thèm để ý tới cô tắ, tôi đã biết cô ta là loại gì, chúng tôi đã ly thân đã lâu, nhưng Vương Vi Dân ra mặt, khuyên tôi chuyển nghề, dù sao kinh doanh than bao năm vẫn là tiểu hộ, muốn phát tài thì phải mua mỏ than làm ông chủ mới được ... Hắn lại cho tôi vay 500 vạn vốn khởi động. Cứ như thế tôi bỏ cái gánh nặng Đường Đại Đầu này ở Thịnh Đường, tôi chỉ đeo danh nghĩa ở Thịnh Đường, mỗi năm thu hoa hồng 15%, nhưng trọng tâm của tôi vẫn là chuyện kinh doanh của mình ... Đáng tiếc sai một bước mà bị kéo xuống bùn, gột rửa không sạch.”
Kéo xuống bùn? Giản Phàm lòng máy động, nhìn vẻ mặt cô tịch của ông ta mà ngạc nhiên, trước nay luôn cho rằng Lý Uy là người thao túng bàn cờ, chẳng lẽ ông ta cũng có điều khó nói.
“ Tôi không chỉ sai một bước mà sai quá nhiều, mù mắt ngu ngốc, khi còn trẻ kiếm vợ chỉ tham xinh đẹp, cưới về mới biết là cái giày nát, không chỉ có Dương Công Uy, cô ta dan díu với rất nhiều người. Trừ cô ta rằ, có lẽ không ai rõ rốt cuộc cô ta leo lên giường bao nhiêu nam nhân rồi ... “ Lý Uy lắc đầu cay đắng, tổng giám đốc Lý uy phong bát diện, lúc này có chút già nuả: