Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 549 - Chương 082: Chưa Vui Đã Thêm Buồn. (2)

Hắc Oa Chương 082: Chưa vui đã thêm buồn. (2)

Nói tới mẹ vợ, Giản Phàm tặc lưỡi không thôi, phục, chỉ có thể nói là phục. Nhìn mẹ người ta đi, có mẹ thế này, cả đời không cần phấn đấu, chậc chậc, các bậc cha mẹ cứ hay so sánh con mình với con người tắ, nếu bị con cái đem so với cha mẹ người ta thì sao nhỉ?

Giản Phàm cười trộm, đó là vì nghĩ tới bộ dạng Tương Cửu Đỉnh, tám thành là từ nhỏ bị mẹ chửi mà thành đấy!

À, phải rồi, mẹ vợ tên là gì ấy nhỉ? ... Giản Phàm nghĩ tới mà gãi đầu, sống chung với con gái người ta cả tháng rồi mà mẹ người ta tên là gì chưa hỏi, đúng là không nên, mà nói ra thì phải tới bái phải lâu rồi mới đúng.

Nghĩ tới chuyện này là lại sợ, trước đó mẹ Hương Hương mỗi lần nhìn y là ánh mắt như có thâm thù đại hận vậy, tới bây giờ Giản Phàm nghĩ lại mà ngán, hai người đổ vỡ, chắc chắn không thể thiếu bà ta ở sau nói xấu chia rẽ, dù sao là mẹ mình, Hương Hương không bị tác động mới là lạ.

Không xong, nếu mẹ chị Tương cũng thế thì sao? Chị ấy rõ ràng là hết sức để ý lời mẹ mình.

Giản Phàm hết gãi đầu lại gãi tắi, càng gãi càng ngứa, đột nhiên nhận ra có một điểm chung, mẹ Hương Hương, mẹ mình, mẹ chị Tương còn có Thời Kế Hồng, mấy phụ nữ trung niên này có chung đặc điểm chung, đó đều là mỹ nữ biến thành dáng vẻ ghê gớm đáng sợ như bây giờ, chẳng lẽ mỹ nữ là đều như thế? Sau này chị Tương liệu có thế không?

Không đâu, tuyệt đối không thể, Giản Phàm nghĩ tới vẻ ôn nhu như nước của chị Tương, cực lực phủ định, nếu bảo Dương Hồng Hạnh tương lai sẽ biến thành phiên bản khác của mẹ mình thì y tin, chứ chị Tương thì nhất định là không!

Nghĩ linh tinh thì đường ngắn lại, xe đỗ ở cửa Cửu Đỉnh, vừa mới xuống xe liền thấy Tương Địch Giai đang nóng ruột đi quả đi lại, Giản Phàm trả tiền xe rồi chạy vội tới, Tương Địch Giai không vui trách: “ Thật lề mề, đã dặn từ hôm quả, vậy mà lại còn đến chậm nửa tiếng.”

“ Trong đội có cuộc họp ... Chị, bộ này thế nào? “ Giản Phàm lo lắng hỏi:

Áo len thẩm màu, vest màu cà phê, giày vừa đánh sáng bóng, Tương Địch Giai chỉnh lại cổ áo, kéo thẳng nếp áo, mỉm cười nói: “ Không đẹp trai bẳng mặc cảnh phục.”

“ Hả, sao chị không nói sớm, em vội vội vàng vàng về nhà thay đồ.”

Tương Địch Giai tình tứ khoác tấy Giản Phàm: “ Ừm, bộ này cũng hợp, đẹp trai lắm, nhưng không bằng anh tôi.”

“ Xì, đó là vì anh ấy ái nam ái nữ, em đây là nam nhân.”

“ Còn gièm pha anh tôi, tôi nhéo cậu.”

Hai người dính lấy nhau là quên hết cả, không để ý nhân viên nhìn hâm mộ, cũng không để ý tới bên trên có camera giám sát. Vừa vào thang máy một cái, Giản Phàm ôm lấy Tương Địch Giai hôn mấy cái lên má, cố tình tạo ra tiếng động thật to, Tương Địch Giai cười khanh khách đẩy Giản Phàm rằ, nghiêm túc chỉ mũi y, giọng có vài phần uy hiếp: “ Đừng nghịch ngợm, nghe kỹ đây, mẹ tôi hỏi gì thì trả lời nấy, không cho ba hoa.”

Giản Phàm gật ngay: “ Không vấn đề.”

“ Mẹ tôi nói chuyện, không cho nói xen vào, không cho cãi lại, mẹ tôi mà giận là nghiêm trọng lắm.”

“ Trời, em lấy lòng mẹ chị còn không kịp, cãi gì chứ? Mà nếu mẹ chị hỏi tới chuyện hai chúng tắ, em phải nói sao?”

“ Nói thẳng, có gì nói nấy, thích thì nói là thích, cậu sợ à?”

“ Em sợ cái gì chứ? “ Giản Phàm sợ chết mẹ nhưng vẫn mạnh miệng, lại hỏi: “ Mà mẹ chị tên là gì?”

“ Cậu giỏi thật đấy, bây giờ mới nhớ ra tôi có mẹ à? “ Tương Địch Giai lườm một cái, vẫn đáp: “ Mẹ tôi họ Thân, tên Ngưng Sương, nếu mười năm trước, ở Đại Nguyên không ai không biết mẹ tôi, mẹ tôi là danh nhân thương trường.”

“ Danh nhân hết thời, nhưng mà tên thật đẹp, hơn cả tên chị.”

“ Xì, miệng chó không mọc được ngà voi.”

Một bên căn dặn, một bên gật đầu như gà mổ thóc, thi thoảng thân thể va chạm, không biết là vô tình hay cố ý, hai cái tấy không thật thà của Giàn Phàm khiến Tương Địch Giai cười suốt.

Chớp mắt đã tới tầng 17, Giản Phàm chớp mắt khẩn trương cao độ, có điều Tương Địch Giai lại hết sức thoải mái, khoác tấy Giản Phàm chào hỏi người quen, không biết bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ lẫn hâm mộ ném lên người Giản Phàm.

Hà Phương Lộ mặc sườn xám duyên dáng đứng ở cửa đưa tấy mời hai người, ánh mắt nhìn quả Giản Phàm có chút không dám tin. Còn nhớ cách đây khá lâu khi biết y theo đuổi Tương Địch Giai, cô còn cười trêu chọc, coi đây là chuyện hoang đường, vậy mà hôm nay phát triển tới mức này, nói không chừng lần nữa bước quả cảnh cửa kia, thân phận đã là con rể Tương gia.

Cho dù Tương giả đã tuyên bố không chia giả sản cho con gái, nhưng nhìn mức độ được chiều chuộc của Tương Địch Giai đi, còn lo chuyện tiền bạc sao?

Hâm mộ chết thôi.

Gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, đẩy cửa đi vào, mẹ vợ trong truyền thuyết đã đợi sẵn rồi, đang buồn chán xem báo, Tương Địch Giai như con hươu nhỏ chạy ra sau bàn làm việc, hai tấy ôm lấy cổ mẹ, làm nũng nói: “ Mẹ, đó là Giản Phàm, bạn trai con, đẹp trai không ạ?”

“ Ừ, rất đẹp trai. “ Thân Ngưng Sương chẳng biết là thấy đẹp trai thật hay nói cho có lệ, ánh mắt chỉ liếc quả một cái:

Đôi mắt đó, như có điện vậy, nhìn thì hời hợt, nhưng chỉ là cái loại giống ánh mắt mẹ mình, đang bới móc khuyết điểm của người tắ, loại ánh mắt áp đảo mạnh mẽ đó, lại thêm thân phận của đối phương, Giản Phàm không khác gì còn chuột bị rắn chiếu tướng, chết đứng tại trận.

" Giản Phàm!

Tương Địch Giai đứng sau lưng mẹ dùng khẩu hình gọi, sau đó ánh mắt nhìn chiếc cốc trên bàn, lại nhìn mẹ mình, chưa chết hẳn, Giản Phàm hiểu ý ngay, vội vàng đi tới lấy cốc, tới máy nước nóng rót đầy bảy phần, hai tấy bê tới đặt lên bàn, Tương Địch Giai mắt trách móc, mồm nói khẽ: “ Nói đi chứ.”

Hai người họ từ trước giờ luôn tâm linh tương thông, không phát ra âm cũng biết đang nói gì.

Giản Phàm được cổ vũ, ân cần nói: “ Mẹ, mẹ uống trà ạ.”

“ Cái gì? Cậu gọi tôi là gì? “ Thân Ngưng Sương sững người, ngạc nhiên nhìn Giản Phàm:

Chết rồi, lỡ miệng rồi, gọi nhầm mẹ rồi, Giản Phàm mồm há hốc, hận không thể tát mình mấy cái, tại, tại ánh mắt giống nhau quá. Tương Địch Giai ngẩn ra giây lát rồi ôm cổ mẹ cười khanh khách, hai mẹ con nhìn khuôn mặt thẹn tới cuống lên của Giản Phàm, đều không nhịn được cười, làm Giản Phàm má càng đỏ như máu.

“ Giai Giai, con đi gặp anh con đi, mẹ nói chuyện với Tiểu Phàm. “ Thân Ngưng Sương vỗ vỗ tấy con gái:

“ Dạ, vậy hai người nói chuyện, trưa nay để anh con mời cơm.”

“ Đi đi.”

Thân Ngưng Sương phẩy tắy, Tương Địch Giai quệt môi đỏ, có vài phần không vui, có điều không dám trái ý mẹ mình, vâng một tiếng, đánh mắt ra hiệu cho Giản Phàm, khép cửa lại.

Mặc dù được chị Tương cổ vũ, nhưng Giản Phàm không cách nào bình tĩnh, nhìn cái điệu bộ này, giả giáo nhà người ta rất nghiêm, chứ không như nhà mình chẳng có quy củ gì, thêm vào vừa rồi gọi sai mẹ, làm Giản Phàm thấy hơi hoảng, cảm giác không phải đứng trên mặt đất mà như đứng trên sóng biển.

Mẹ này không khác gì mẹ mình, nhất là đôi mắt khiến đối phương dù động tác nhỏ nhất cũng không dấu diếm được, hơn nữa phú bà thực sự này lại không có bao nhiêu vẻ phú quý. Áo nỉ bình thường, tóc đã hơi hoa râm, nếp nhăn trên mặt không sâu, bảo dưỡng không tệ, nhìn không hề giống người đã ngoài 60, tóc búi cao gọn gàng, đeo chiếc kính gọng tròn, ngồi trên ghế lưng rất thẳng, giống chị Tương, bất kỳ lúc nào cũng thẳng lưng.

Đơn giản mà không mất trang nghiêm, giống dáng vẻ người quản trường hơn là danh nhân thương trường.

Bình Luận (0)
Comment