Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 555 - Chương 088: Vạn Dặm Truy Kích. (1)

Hắc Oa Chương 088: Vạn dặm truy kích. (1)

Ngày 25 tháng Chạp, gần Tết Xuân, sáng sớm tuyết vừa ngừng rơi, trời đất phủ một màu trắng toát, hôm nay không có gió nhưng trời lạnh buốt thấu xương, một chiếc xe phanh két bên đường.

Biển cây số cắm chênh chếch phía trước, KM43, thành phố Linh Bảo.

Hai cánh cửa xe trái phải đồng thời mở rằ, lái xe là người hơi hói, hô:” Đi xâ một chút, đừng đái bắn lên bánh xe, khai bỏ mẹ.”

Người nói là Trần Thập Toàn, mấy người đầu bù tóc rối nối nhau đi xuống là Giản Phàm, Tiêu Thành Cương, Quách Nguyên, Trương Kiệt. Bọn họ lại rúc ở trên xe suốt một đêm, nhịn quá lâu, bốn người xếp hàng dọc bên đường, kéo khóa quần, bốn vòi nước trắng xóa vọt ra đi cùng với tiếng rên thoải mái, yêu cầu với hạnh phúc của con người đôi khi chỉ đơn giản như vậy thôi.

Đã đi sáu ngày rồi, lại lần nữa bị cái mồm quạ của Giản Phàm không may nói chúng, tới thôn Vương giả Hậu không bắt được người, đồn công an xã đúng là có hồ sơ về người này, có điều mấy năm trước đi rồi không quảy về, nói là trong thôn có mấy đốc công tổ chức đội xây dựng làm việc ở Trịnh Châu, Tôn Học Văn khả năng làm cho họ.

Mấy người ngày trong đêm đi Trịnh Châu, tìm được mấy đốc công kia, nhưng lại là gáo nước lạnh nữa, bọn họ đã về quê ăn Tết rồi, theo manh mối đó tiểu tổ truy bắt lại ngựa không ngừng vó tới Hạc Bích, tìm được đốc công. Quả hỏi han đã xác minh được người này, nhưng đã là chuyện 4 năm trước rồi, có điều cung cấp một tin tức trọng yếu, người này đúng là cưới vợ, vợ là người Trú Mã Điếm.

Tiểu tổ dưới sự hỗ trợ của công an đương địa, tìm được nhà cha vợ của Tôn Học Văn ở ngoại ô thành phố Trú Mã Điếm. Ở đây phát sinh một chuyện thú vị, do sợ kinh động nghi phạm, đành do cảnh sát đương địa ra mặt. Cảnh sát nơi này gọi theo một nhân viên kế hoạch hóa sinh sản tới nhà cha vợ Tôn Học Văn, coi như được mở rộng tầm mắt rồi, té ra người nơi này không sợ cảnh sát, mà sợ ban kế hoạch sinh sản tới nhà. Nơi này kế hoạch sinh sản nghiêm ngặt tới mức đẻ quá kế hoạch, tịch thu trâu cày, người trong thôn chạy ra vùng ngoài đẻ trộm không phải chỉ một hai nhà, tra hỏi hai người già một phen, chất vấn tung tích con gái, hỏi đi hỏi lại, lại hỏi cả hàng xóm, làm mọi người thất vọng, con gái nhà đó làm tiểu thư bên ngoài, cha mẹ không biết ở đâu, chỉ thi thoảng về nhà.

Tội phạm bỏ trốn cưới một tiểu thư bay khắp nơi, đúng là xứng đôi vừa lứa, đập vỡ đầu cũng chẳng ai nghĩ rằ.

Lúc này sức mạnh tập trung trí tuệ đã thể hiện rằ, mặc dù mấy làn vồ hụt, nhưng có tư liệu giả định cung cấp, có số điện thoại, có giấy chuyển tiền, đám Lương Vũ Vân ở nhà tổng hợp dữ liệu liền tìm ra địa chỉ, bọn họ càng ngày càng gần nghi phạm rồi, từ manh mối phân tích được đều chỉ vào nơi này, thành phố Linh Bảo.

Sáu ngày sáu đêm truy bắt, đi quả hai tỉnh bảy thành phố, đi hơn 1000 km, đại bộ phận thời gian tiêu hao trên đường, do vụ án trọng đại, chi đội không dám nhờ cảnh sát đương địa xử lý, mỗi một chi tiết đều do 5 thành viên thực địa tự làm, tuy khổ một chút, tuy vất vả một chút, nhưng ngày càng có nhiều tin tức ở chi đội cho thấy, lần này không sai.

Mấy tháng trời điều tra, sáu ngày sáu đêm liên miên truy đuổi, chỉ còn cách mấy chục km nữa thôi.

“ Sướng! Sướng hơn ngủ với vợ. “ Trương Kiệt đái xong kéo quần lên, nhịn suốt cả đêm, thống khoái trút rằ, rùng mình một cái toàn thân phấn chấn tuyên bố một câu xanh rờn:

Năm nam nhân tụ tập một chỗ, lời lưu manh còn nhiều hơn lời đáng hoàng, Tiêu Thành Cương còn ưỡn người cố đái thật xâ, lén lút nhìn Giản Phàm la lên như thật: “ Oa ca, anh trắng như thế, sao mọc ra cái đen xì?”

Câu này phát rằ, Quách Nguyên cười tụt cả quần, Giàn Phàm lườm một cái: “ Thế mày đen như vậy, sao không thấy mọc được ra cái trắng?”

Tên này lưu manh hơn, tên kia dâm đãng hơn, sau một hồi so sánh kích cỡ, nhất trí liệt Tiêu Thành Cương vào hàng ngũ súc vật, cả đám cười càng tợn. Trần Thập Toàn có tuổi tự trọng thân phận không đái cùng mấy cái thằng không biết già trẻ đó, gọi mọi người, ném tới vài chai nước khoáng vài đồng một chai. Ai nấy bắt lấy tu ứng ực vài ngụm, súc miệng phun ra đất, rồi đổ ít rửa mặt, lạnh tới toàn thân nổi da gà, tỉnh táo hơn vài phần.

Súc miệng rửa mặt xong, một ngày mới bắt đầu.

Gian khổ, đó là người bạn đồng hành không chia lìa của hình cảnh, ăn ở trên xe, ngủ ở trên xe, năm người luân phiên lái xe, luân phiên nghỉ ngơi, sáu ngày chỉ đúng một lần vào nhà khách ngủ 6 tiếng. Bây giờ cả đám trông đều có vài phần giống thổ phỉ, Trần Thập Toàn, Tiêu Thành Cương, Trương Kiệt là mọc râu khỏe nhất, Quách Nguyên râu không dài nhưng tóc bó lên như sơn tặc. Chỉ có Giản Phàm còn giữ được hình tượng, có điều toàn thân bẩn thỉu, ngẫu nhiên cúi đầu ngửi cổ áo sơ mi mà nhăn mặt, cả tuần không tắm rửa rồi, thậm chí chả thay quần áo, lúc đi mặc thế nào, giờ vẫn vậy.

Đó là cuộc sống chân thật của việc truy bắt tội phạm, so với trong phim người ta đi xe bóng mượt, bên cạnh là mỹ nữ làm bạn, hông gài súng thì kém xâ lắm. Đôi khi suy nghĩ, cái nghề hình cảnh này còn đáng thương hơn tội phạm bỏ trốn, Trương Kiệt và Quách Nguyên tuổi nghề nhiều rồi, gặp chuyện này suốt, không kêu cả gì, còn Tiêu Thành Cương là thằng tuổi lợn, cái gì cho vào mồm là ăn, chỗ nào ngả lưng được là ngủ, không thèm để ý. Trần Thập Toàn đã quen lại cuộc sống này, chỉ Giản Phàm là chịu không nổi cách sinh hoạt hoàn toàn không quy luật, chưa bao giờ trải quả cuộc sống như vậy.

Có điều Giản Phàm không phải là người thích kêu ca, vả lại ai cũng như ai, kêu cả cái gì? Thời gian quả bị vụ án dẫn dắt thần kinh, có việc để làm áp chuyện kia xuống cũng không phải chuyện xấu, ít nhất không phải nghĩ tới sự việc đau lòng ở Đại Nguyên nữa.

Bây giờ thứ cần nhất chẳng phải là tình cảm, nếu có thể ăn một bữa ngon lành, tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thì y sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.

Con người là như thế, khổ, mệt, thì nhu cầu đơn giản, Giản Phàm có cảm thụ thấm thía.

“ Đi thôi mọi người. “ Trần Thập Toàn gọi một tiếng rồi lên xe trước, gọi bốn thanh niên đang vặn mình, gập người tập thể dục ở trên đường khiến mấy xe phóng quả tò mò nhìn, vặn ổ khóa, xe rồ rồ mấy tiếng rồi chuyển bánh:

Ở trên xe, vừa mới mở cửa thay đổi không khí, điều hòa còn chưa kịp làm ấm, ai nấy run lập cập, Tiêu Thành Cương ngồi ở ghế sau theo thói quen lại thều thào kêu: “ Chú Trần ơi, đói quá.”

“ Đúng là thằng háu đói, chịu chút, hơn 40 km nữa vào thành phố rồi ăn, nếu bắt được tên đó thì vẫn kịp về nhà ăn Tết ... Nếu vẫn không có kết quả, chi đội trưởng lên cơn mất. “ Trần Thập Toàn vừa nói vừa nhìn Giản Phàm:

Chuyến này dọc đường đi Giản Phàm rất ít nói, chỉ khi nào cần thiết mới lên tiếng, trong đống tin tức hỗn loạn như vậy mà y truy ra được người, không ai bì kịp. Trần Thập Toàn thán phục, nhưng cũng lấy làm lạ, chú nhóc này có vẻ tâm sự trùng trùng, không biết gặp chuyện gì rồi, chẳng giống trước kia nói luôn mồm.

Ông ta sớm nhìn rằ, Giản Phàm quá cá tính, quá đặc biệt, đừng nói không hợp với tổ chức đầy tính kỷ luật và tập thể này, may ngày cả trong cuộc sống, cậu ta cũng là thứ dị loại.

Dù thế nào, khác biệt không dễ tồn tại, dù có là thiên tài chăng nữa.

Bình Luận (0)
Comment