Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 567 - Chương 100: Đêm Vẫn Còn Dài. (3)

Hắc Oa Chương 100: Đêm vẫn còn dài. (3)

Chuẩn bị lừa người ta đấy, đám Tiêu Thành Cương nhìn ánh mắt, vẻ mặt, giọng điệu của Giản Phàm là có chung kết luận, y hệt cái kiểu mỗi lần dụ dỗ anh em họ làm việc bất chính. Mà khốn nạn nhất là dù họ biết trước, cuối cùng vẫn bất giác làm theo lời y, nói gì tới người khác.

Tôn Trọng Văn hút thuốc rất nhanh, rít mấy hơi mà đã tới đầu lọc rồi, có vẻ không để ý tới lời Giản Phàm nói, hoặc không đoán ra y định làm gì, không dám tùy tiện tiếp lời.

“ Nào, làm thêm điếu nữa đi ...” Giản Phàm ra hiệu cho Trương Kiệt châm điếu nữa, mở sổ tắy, lại lấy hình Trần Cửu Văn: “ Người này ngoại hiệu là gì ấy nhỉ?”

“ Cẩu Tử. “ Tôn Trọng Văn nhả ra hai chữ cùng làn khói:

“ À, nghề của cá anh có Long, Thử, Trư .. Sao tên này lại là Cẩu? “ Giản Phàm tỏ ra hứng thú:

“ Cẩu Tử là người trung gian, mua bán với cả hai đầu.” Câu này có trả lời cũng không sao, Tôn Trọng Văn thoải mái nói rằ:

“ Có biết hắn ngồi tù vài năm không? Có biết hắn chết thế nào không?” Tôn Trọng Văn đột nhiên sặc thuốc, ho khù khụ vài tiếng, Giản Phàm lắc đầu cảm thán: “ Chà, xem ra anh không biết gì thật, tự xem đi này.”

Hai bức ảnh được đưa tới, Tôn Trọng Văn thuận tấy nhận lấy xem, con ngươi tức thì mở lớn, bức ảnh quá máu me, người ở ghế lái đầu ngửa ra sau, mắt trợn rừng, trán nhỏ máu, một bức ảnh khác là chiếc xe, bị đâm vỡ nát đầu, chỉ có một chữ: Thảm.

“ ... Nên tôi mới bảo anh thông minh, trốn biệt tăm, rời khỏi chốn thị phi ... Người này bị người ta cố y đâm xe chết đấy, đội trọng án chúng tôi định vị là mưu sát cấp 1, tới giờ chưa tìm được hung thủ ... Ài, nghe đồn là ăn chia không đều, bị người ta giết ... Thảm kinh khủng, người xe dính liền làm một, phải cắt xe mới lấy được người rằ, lúc đó đã thành mười mấy mảnh ...”

Giản Phàm thu ảnh lại, giọng thê lương cứ như tận mắt chứng kiến vụ án xảy rằ, Tôn Trọng Văn ngọ nguậy một cách thiếu tự nhiên, hồi lâu không nói gì.

Ba người Tiêu Thành Cương cúi đầu xuống cắn răng nén cười, bà nó chứ, đây là ảnh sự cố giao thông, lấy từ đại đội 3, đem ra dọa người tắ, nhịn cười tới quải hàm bành lên, lại đem cái mặt thật thà lừa người tắ.

“ À phải, còn người này nữa, Trịnh Thành Thắng ... Đừng sợ , chưa chết đâu ...” Giản Phàm đưa ảnh tới, ảnh chụp ở bệnh viện, đợi thu hút ánh mắt của Tôn Trọng Văn mới nói: “ Tên này không tệ, phán tử hình hoãn thi hành, sau đó chuyển thành chung thân, ở trong phòng giam bị người ta dùng bàn chải vót nhọn đâm vài phát ... Xem đi, vết thương ở bụng ... Giờ đi tiểu cũng khó, phải cắm cái ống vào bụng ... Ha ha ha, anh đúng là hơn hắn, mà nếu vào tù chắc cũng thế thôi.”

Tôn Trọng Văn mím chặt môi, trong ảnh đúng là Trịnh Thành Thắng, mặt mày như hấp hối.

Rõ ràng là tên đó vì từ chối khai báo, tự hại bản thân, là hắn mài bàn chải đâm mình thật, vậy mà Giản Phàm nói cứ như thế là bị ai đó cố tình thanh toán ở trong tù vậy, nhìn Tôn Trọng Văn, sợ són đái rồi, tên này chưa bao giờ ngồi tù.

Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương ngồi kẹp hai bên, cảm nhận rõ người hắn run thế nào.

“ À, phải, còn người quản trọng nhất là Hoa Đình, có biết tên đồng lõa năm xưa của anh ra sao không?”

Giản Phàm bảo Tiêu Thanh Cương chiếu đèn pin, lấy ra một bức ảnh giơ ngày trước mặt, Tôn Trọng Văn thì cố sức lùi ra sau.

Người treo cổ, mắt vẫn mở to, lưỡi hơi lè rằ, như cảnh trong phim kinh dị, không như hai người kia chỉ biết, Tôn Trọng Văn và Tiết Kiến Đình khá quen thuộc, nhìn tới lông tóc dựng đứng lên, đôi mắt lồi kia như đang nhìn chằm chằm vào hắn.

“ Hắn bị người ta bóp chết .... sau khi bắt cóc thì nhốt vào phòng kín, sau đó bóp chết, treo cổ ... Nhìn rõ đi, đúng Hoa Đình không, tôi không lừa anh chứ?” Giản Phàm giọng lớn lên chất chứa một sự phẫn nộ vô hình trong đó:

Tôn Trọng Văn liên tục gật đầu, cố quảy mặt sang bên né tránh, bị hai người kia ép quảy lại.

“ Xem ảnh này đi, là vợ của hắn, đây là ảnh cả nhà hắn, Hoa Đình đi ở rể, đây là con trai hắn, đây là mẹ vợ hắn ... Nhìn kỹ mấy người này đi ...” Giản Phàm nói tới đó cơn sợ hãi cũng ùa tới choán lấy tâm trí, cảnh tượng nữ nhân nằm trên vũng máu với cái cổ ngoặt sang bên và đôi mắt mở to kinh hoàng như ngày trước mặt, toàn thân xuất hiện cơn run nhè nhẹ,vẫn lấy ra mấy bức ảnh nữa, đưa vào tấy Tôn Trọng Văn thì người cũng xụi xuống: “ Nhìn đi, vợ hắn bị người ta cắt cổ họng, mẹ vợ hắn bị đập vỡ đầu, còn đứa bé bị chùm chăn suýt chết ngạt ... Tôi không lừa anh, cả Đại Nguyên đều biết vụ án diệt môn này ... Đáng thương, họ mới kết hôn chưa lâu ...”

Lần này mới là ảnh hiện trường thật, thấp thoáng có cả bóng dáng nhân viên cảnh phục, Tôn Trọng Văn đánh rơi cả mẩu thuốc lá hút dở xuống đất, lại nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Giản Phàm, càng run hơn vài phần, những bức ảnh này không nghi ngờ gì nữa gây tác động lớn nhất, vì hắn là người có vợ con.

“ Tôn Trọng Văn, trong mấy cách chết kia, không biết anh hứng thú với cách nào? ... Đừng tưởng tôi dọa anh, chúng tôi đã tìm ra anh thì chúng cũng có thể, anh nghĩ vào tù mà an toàn à?” Giản Phàm hai mắt long lên mặt dí sát tới trước mặt Tôn Trọng Văn: “ Tỉnh lại đi, bằng vào chuyện anh biết, sớm muộn cũng có kẻ tìm tới anh bịt miệng, vợ anh, con anh, cha mẹ anh cũng không thoát đâu ... Làm nam nhân, mình làm mình chịu, sao lại để liên lụy tới vợ con, còn ở đây làm vẻ anh hùng hảo hán cái gì hả?”

Tiếng quát vang vọng trong xe, chưa bao giờ thấy Giản Phàm nghiêm khắc như vậy, mọi người đều bị tiếng quát làm giật mình, cứ như thoáng chốc cừu non hóa thành chó sói.

“ Tôi, tôi tôi ...” Tôn Trọng Văn líu lưỡi, sợ tới đứng dậy, nhưng vừa có phản ứng bị hai người ở hai bên ấn ngồi xuống:

Giản Phàm tâm tình kích động, lạnh lùng chất vấn: “ Tôi nói cho anh biết, Tiết Kiến Đình không biết nhiều như anh, cuối cùng gặp phải kết cục như vậy, anh không khá hơn đâu ... Tôi cho anh biết Tề Thụ Dân, Đồng Cô Sơn, Lý tắm Trụ vẫn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, bọn chúng sớm muộn cũng mò tới nhà anh, anh muốn gì, chỉ có chúng tôi mới đối phó được, chỉ có bắt hết chúng lại thì vợ con anh mới an toàn ... Nói cho anh biết, tự tạo nghiệt không thể sống, coi mạng người như chó lợn thì sớm muộn cũng thành chó lợn, muốn chết không ai cản, đừng để vợ con bị liên lụy ...”

“ Mẹ nó đúng là không bằng thứ súc sinh. “ Trần Thập Toàn cũng nổi giận, quát một tiếng:

“ Nói, có muốn cứu bản thân, cứu lấy vợ con không?” Giản Phàm tóm cổ áo hắn giật mạnh, kéo lên quát thẳng vào mặt:

“ Có, có, xin, xin các anh ... “ Tôn Trọng Văn gật đầu, môi run lên bần bật, nói không lưu loát nữa:

“ Tôn Trọng Văn, trộm đồ và giết người là hai khái niệm khác nhau, tôi nghĩ anh không dám giết người đâu, nếu không đã không nhát gan tới trốn biệt mười mấy năm rốt cuộc hôm đó xảy ra chuyện gì, nhìn thấy gì? “ Lúc này cần người đóng vai thiện chí hơn, Quách Nguyên kéo Giản Phàm ngồi về chỗ dẫn dắt, tránh kích thích nghi phạm quá độ, hòa hoãn nói:

“ ... Tôi thử đoán nhé, anh và Đồng Cô Cơ phụ trách xử lý cuối cùng, nhất định kiếm chỗ bí mật để xử lý người ... Sau đó đi một vòng lớn về Đại Nguyên, vì các anh đang lái cái xe của Tiết Kiến Đình, thời gian sau cái xe đó xuất hiện ở Địa Nguyên, điều đó giải thích được vì sao Tiết Kiến Đình không bị hạ thủ, vì hắn chỉ tham giả vụ trộm, rốt cuộc anh xử lý người ở đâu?”

Bình Luận (0)
Comment