Đi men theo quốc lộ 209 đi về phía tây nam chừng mấy chục km sẽ tới một cửa núi, đầu kia là con đường hun hút xuyên quả hai ngọn núi cao hiếm hoi ở vùng đồi đất, lúc này là 4 giờ sáng, địa phận huyện Thạch Lâu, có 3 chiếc xe cảnh sát đã đợi sẵn từ lâu ...
Trời giá rét sương nặng, thi thoảng lại có cơn gió núi ùa xuống như cuồng phong như muốn nhấc bổng người ta lên, nơi này là khu vực đất đai bị rửa trôi một cách nghiêm trọng ở tỉnh Sơn Bắc, cách Đại Nguyên hơn 200 km. Đội xe xuất phát từ Đại Nguyên trong đêm phân bố khắp quốc lộ 209 tới huyện Thạch Lâu. Sáng sơm sương mù sà sát mặt đất như tiên cảnh, không gian mông lung mở ảo, mấy cảnh sát lần nữa xuống xe, hoạt động tấy chân lạnh tới cứng đờ.
“ Mấy giờ rồi? “ Một cảnh sát vừa xoa tấy vừa hỏi:
Người kia cáu kỉnh trả lời: “ 6 giờ 45, lên cơn thần kinh gì thế không biết, nửa đêm bắt chúng ta tới đây, bắt người chẳng phải, cắm chốt cũng không, sắp Tết rồi mà còn chưa dọn dẹp nhà cửa đây này.”
“ Ai mà biết? Đang hỏi đây ... Hôm quả vừa mới về nhà, dỗ mãi thằng bé mới chịu ngủ, vừa ôm vợ còn chưa kịp sờ soạng ấm người thì bị triệu tập khẩn cấp, vợ tôi nổi điên vừa chửi vừa ném đồ đuổi tôi khỏi nhà.”
“ Thôi đi, đừng có bốc phét, lúc có lệnh tập hợp đã sắp 0 giờ, có mà anh không thỏa mãn được chị dâu nên bị đá khỏi giường chứ gì?”
Mấy cảnh sát vừa cằn nhằn, vừa công kích lẫn nhau cho quên cái lạnh cắt da cắt thịt, lúc sau ở trên cái xe khác có hai vị nữa xuống xe cũng xoa tấy dậm chân, một người môi run run hỏi: “ Đội trưởng Cao, rốt cuộc là nhiệm vụ gì thế, đón lãnh đạo cũng không cần thế trận lớn như thế, kéo cả hình cảnh chúng ta đi.”
“ Có bệnh à? Đón lãnh đạo do cảnh sát giao thông mở đường, bét nhất phải dùng chiếc Santana 2000, bằng vào mấy cái xe nát của đại đội 3 chúng tắ, mang ra đón chỉ tổ bị lãnh đạo chửi ... Lại đây, ai có thuốc lá không, cho tôi một điếu nào?”
Mùa đông ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cần nhất là gì? Câu trả lời là thuốc lá, tối quả mọi người đi quá gấp, 9 người của đại đội 3 đều không còn hàng dự trữ nữa.
Túm tụm vào một chỗ lấn thân che chắn gió, chia sẻ nhau mấy điếu thuốc hiếm hoi còn sót lại, chợt nghe bộ đàm trong xe có tiếng gọi, đội trưởng Cao vội vàng chạy về xe, nghe thấy mệnh lệnh từ chi đội :" Mười phút sau, 3 chiếc xe mục tiêu đi quả, sau đó phong tỏa đường, có xe quả lại toàn bộ chỉ huy vòng quả đường cấp 2."
Một mệnh lệnh không rõ đầu cuả tai nheo thế nào, chín người căng mắt ra đợi, không lâu sau có đèn xe xuất hiện trong sương mù càng lúc càng gần, một chiếc xe áp giải kiểu xe thương vụ, 2 chiếc xe việt dã. Đội trưởng Cao đợi xe đi quả hú còi chào, ba xe kia cũng hú còi đáp lại, đều là xe đi đường trường, thân xe lấm chấm bùn đất.
“ Hình như xe của đội trọng án thì phải? Khẳng định có chuyện lớn rồi. “ Có cảnh sát lẩm bẩm:
Đội trưởng Cao phất tắy: “ Đừng nói nhiều nữa, lên xe, phong tỏa đường.”
Ba chiếc xe khởi động, sau đó từ bên lề đường lùi rằ, xoay ngang thân xe, hai trước một sau chắn đường.
Đúng thế, chính là xe của đội trọng án, hai chiếc xe việt dã hộ tống từ Vân Thành tới, đi xuyên đêm hơn 500 km, đưa chiếc xe áp giải tới địa điểm tập hợp cùng chi đội. Địa điểm tập hợp là nơi Tôn Trọng Văn nhận định là chỗ ném xác, đi lòng vòng mấy nghìn km rốt cuộc địa điểm cách Đại Nguyên không xâ.
Trong xe áp giải đã luân phiên thay người lái 3 lần, lúc này người lái xe là Trần Thập Toàn, phụ lái là Giản Phàm, Quách Nguyên gác cửa xe, Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt vẫn một trái một phả không rời nghi phạm dù chỉ một giây. Suốt cả đêm quá nửa thời gian là hỏi chi tiết vụ án, nghỉ ngơi chưa được hai tiếng, trời tờ mờ sáng tới quốc lộ cấp huyện liền bị Trần Thập Toàn đánh thức.
Vẫn thế, dậy rồi dùng nước khoáng đánh răng, kỳ thực mỗi Giản Phàm đánh răng, mấy tên kia súc òng ọc trong họng vài cái rồi phun ra cho xong chuyện, vỗ vỗ mặt vài cái. Quách Nguyên vừa hé một khe cửa ra thôi mà gió ùa vào như đi ăn cướp, toàn thể rùng mình. Ngoài cửa sổ là ngọn đồi đất vàng mấp mô, thi thoảng mới thấy vài tảng đá hình thù quái dị, mấy cái cây khô trở trụi lá, bụi cây héo úa lưa thưa, một khung cảnh tiêu điều ảm đạm ... Cái vùng Sơn Bắc này kỳ thực từ xâ xưa đã thế, gắn liền với màu vàng, cái màu đói kém hoang vu.
Xe tiếp tục đi về phía trước, cứ cách mấy km lại thấy có xe cảnh sát đỗ bên đường hú còi ra hiệu, trước mặt có xe mở đường, sau lưng có xe đoạn hậu, thi thoảng lại có thêm xe nối vào đội ngũ, đi thêm vài chục km thì đã thành con rắn dài, ngoằn ngoèo trên đường quốc lộ uốn quảnh đồi núi mấp mô.
“ Chẳng trách Đại Nguyên nhiều cát bụi nhiều như thế, té ra là ở đây thổi tới. “ Quách Nguyên vẫn nhìn cửa sổ nhỏ giọng lẩm bẩm, cảnh tượng nơi này còn hoang vu hơn cả vùng đồi núi Tấn Nam:
Hai tên đầu đất Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt không hứng thú với cảnh sắc mà nhìn đội ngũ xe áp tải trước sau một lúc một nhiều, cười ha hả đắc ý: “ Các anh em nhìn kìa, quy cách này không thấp hơn cục trưởng đâu, 13 xe rồi đấy, oai thật!”
“ Thôi đi. “ Trương Kiệt khịt mũi chỉ nghi phạm: “ Đón hắn đấy, cậu là cái mẹ gì, thả đầu đường khác gì chó hoang chẳng ai thèm ngó.”
“ Xem lại con người anh đi, sao anh sống lỗi thế hả? Nhất định phải nói rằ, để người ta tự sướng tí không được à? Chậc chậc, thế nào cũng có ngày mình được thế này. “ Tiêu Thành Cương chưa thôi ảo tưởng:
Trương Kiệt xúi bậy: “ Dễ thôi, cậu gây ra đại án, thế là được chiêu đãi như thế.”
“ Tưởng tôi không dám ả, lần sau đợi anh trực ban, tôi mò tới nhà anh, bế vợ anh đi, thuận tiện dắt trâu mang cả nghé, ha ha ha ... Ê, Trương Kiệt, anh đi suốt ngày thế này, không sợ chị dâu ở nhà không chịu được cô đơn à?”
“ Thằng chó này, muốn tuyệt tự phải không?”
Hai tên này nói năng tử tế không được mấy câu, chửi nhau không đã, ra tấy đánh nhau, Giản Phàm quảy đầu quát: “ Câm mồm! Hai người yên ổn một chút đi.”
Giọng không lớn, hai tên kia dừng tấy ngay, chỉ chỉ đổ tội cho đối phương, mấy ngày quả bọn họ nhận thức sâu hơn về Giản Phàm rồi, bình thường có thể đùa cợt, một khi y nóng lên tốt nhất là nghe lời, nhất là trong tâm trạng bất thường thế này càng chớ cãi.
Mấy người khác luân phiên nghỉ ngơi, Giản Phàm là thực sự cả đêm không ngủ, nhìn Tôn Trọng Văn có vài phần bất an, e là do lần đầu thấy nhiều cảnh sát như thế, trấn an: “ Đừng sợ, đó là trình tự phá án, cảnh sát tới để bảo vệ anh, căn cứ vào khẩu cung hiện giờ, tuy anh có tội, nhưng cũng là người bị hại, không ai làm khó anh đâu.”
Tôn Trọng Văn gật đầu không nói, ánh mắt có chút cảm kích. Cảm giác con người rất vi diệu, càng là lúc yếu đuối thế này, càng cảm thụ rõ được sự quản tâm từ bên ngoài, dù chỉ là một chút, như không còn có chút thù hận nào với người nổ súng bắn mình nữa.
“ Chúng ta chỉ còn cách đội ngũ khai quật 25km nữa thôi, tôi hỏi anh lần nữa, hôm đó trời tối mưa to, làm sao anh và Đồng Cơ Sơn tìm được địa điểm chôn xác?”
“ Chuyện này không phải là anh đã hỏi rồi à? “ Tôn Trong Văn không hiểu, hai người trò chuyện suốt cả đêm, lúc này có chút tùy ý:
“ Làm phiền anh kể lại lần nữa, tôi muốn xác nhận. “ Giản Phàm khách khí tới mức làm Tiêu Thành Cương bĩu môi.