Dưới sự phối hợp của mày móc và nhân lực, từng lớp đất bị bóc lên, theo lời khai của Tôn Trọng Văn, loại chuyện đào mộ này phải tìm chỗ mỏng nhất bên mé tiến vào, nếu không đào tới phần vòm mộ thì dùng thuốc nổ cũng không thể phá nổi. Trong nghề đào mộ trộm thì loại trộm cấp độ Thử chỉ có thể chui vào từ sườn mộ hoặc đáy mộ, chỉ loại cao thủ như Địa Long mới có thể làm được chuyện độ khó cao là tìm lối vào từ vòm mộ, chuyện người khác dùng thuốc nổ không làm nổi thì hắn chỉ dùng một cái xẻng.
Giản Phàm không hứng thú với bí pháp của nghề này, nghi phạm sau khi chỗ chỗ xong thì dường như tinh thần cũng sụp đổ, năm người cũng dựa vào chỗ ngủ, mệt mói nhắm mắt lại.
Tiêu Thành Cương ngủ rồi, cái thằng vô tâm ấy miệng chóp chép, chẳng biết là mơ tới ăn cái gì, Trương Kiệt ngủ với bộ mặt hạnh phúc, có con nhỏ như hắn, quen ngủ ở mọi hoàn cảnh. Quách Nguyên ngủ co quắp, mặt dúi vào ghế nhìn không rõ làm người ta sợ hắn bị bản thân làm ngạt thở mà chết, Trần Thập Toàn ngồi ở ghế lại chợp mắt, cái trán hói bóng lên. Mấy ngày liên truy bắt hội tụ vào một cảm giác: Mệt.
Giản Phàm khẽ khép cửa lại xuống xe, không muốn quấy rầy mộng đẹp của đồng đội.
Đói quá mức sẽ không thấy đói nữa, mệt quá độ cũng không ngủ được, cảm giác Giản Phàm là thế, mắt díp vào rồi, đầu óc lại ở trong trạng thái rối loạn lẫn kích thích, không ngủ nổi.
Máy đào chạy rầm rập, mấy hình cảnh tình nguyện luận phiên tác nghiệp, bình thường chui xuống cống, nhà vệ sinh, bãi rác để lấy chứng cứ, chỗ bẩn thỉu nào cũng vào rồi, không trong nghề không biết cái khổ của nó, với những người này, bất kể nói thế nào đều đáng tôn kính.
Đứng bên đường nhìn từ xâ thấy Ngũ Thần Quảng cũng bỏ mũ sắn tấy áo lên đào bới, Tần Cao Phong, Lục Kiên Định người vần đá, người vác đất, chẳng nề hà gì, Giản Phàm từng hoài nghi những đồng nghiệp kém cỏi, cấp trên lòng dạ khó lường, làm việc thô lỗ da man này, bây giờ nhìn cảnh tượng trước mắt chỉ thấy xúc động.
Cách 14 năm rồi, vẫn có nhiều chiến hữu đồng nghiệp bận lòng tới đón về nhà, nếu như người nằm dưới kia là Tằng Quốc Vĩ, ông ta chết cũng có thể ngậm cười rồi ... Giản Phàm cũng muốn tới giúp nhưng có lòng mà chẳng có sức, vòng ra sau xe, ngồi ở tảng đá bên đường.
Mặt trời chầm chậm lên cao, ánh nắng nhợt nhạt chiếu lên người chẳng cảm thấy chút hơi ầm nào, nhưng gió lạnh cứ cuốn quả là khiến người ta rùng mình, cơn gió mang theo cát vàng từ ngọn đồi đất mấp mô thổi tới, như một bàn tấy vô hình lướt quả bụi cây cỏ thấp, trong tầm mắt là cảnh sắc tàn tạ, trong tai là tiếng vù vù.
Không biết quả bao lâu, đột nhiên tiếng máy phát điện chạy rầm rập dừng lại, bốn bề yên tĩnh, Giản Phàm rùng mình một cái đứng dậy, hai chân đông cứng lảo đảo, người vừa nghiêng đi đã được hai cánh tấy đỡ lấy, là Hồ Lệ Quân, không biết đứng sau lưng mình bao lâu rồi.
Ở nơi khai quật lưng chừng núi, cả đám đông dừng tắy, im lặng chờ đợi, Giản Phàm muốn chạy tới xem ra sao.
“ Chưa thấy được đâu, sau khi khai quật còn phải thông gió và xử lý nấm mốc mới có thể vào, mười mấy năm rồi, cậu có tới cũng không nhận rằ, đợi pháp y giám định đi.” Hồ Lệ Quân nắm vai Giản Phàm ấn xuống:
Mái tóc luôn cắt ngắn đã mọc dài, bù xù như tổ quạ, không tinh thần khỏe khoắn như thường ngày, mắt đầy tơ máu, đỏ tới khiếp người, toàn thân như lăn lộn ở dưới đất, má lại có vết thương mới, Hồ Lệ Quân nhìn mà đau xót, vài ngày không gặp mà tiều tụy đi bao nhiêu.
“ Mặt làm sao thế? “ Hồ Lệ Quân ngồi xuống, không kìm được đưa tấy ra vuốt nhẹ má y:
“ Không sao ... “ Giản Phàm thấy mặt ngưa ngứa, đưa tấy lên nắm lấy tấy cô, bốn mắt nhìn nhau tường chừng có dòng điện va chạm, chớp mắt buông rằ:
“ Cậu nên nghỉ ngơi đi, đã mệt thành thế này rồi. “ Hồ Lệ Quân che dấu cảm xúc di chuyển đề tài, cúi đầu xuống nhìn thấy giày, chân, tất Giản Phàm bị bùn đóng lại thành một cục lại thương:
“ Chị Hồ, tôi có thể coi là cảnh sát tốt chứ?” Giản Phàm đột nhiên hỏi khẽ:
“ Đương nhiên rồi. “ Hồ Lệ Quân nhoẻn miệng cười, muốn đưa tấy ra vỗ về chàng trai không rõ vì sao có chút hoang mang đáng thương kia, nhưng tấy chớm đưa ra lại rút về: “ Nếu như vụ án này được sáng tỏ, cậu sẽ để lại một dấu ấn lớn trong lịch sử của cảnh sát thành phố, cậu sẽ thành truyền kỳ, trước khi cậu tới có rất nhiều truyền kỳ, nhưng sau khi cậu tới, chỉ có cậu là truyền kỳ thôi. Có biết không, ở trên xe thông tin, chủ nhiệm Hạ, chi đội trưởng và thẩm vấn viên nghe cậu thẩm vấn cả đêm đều vỗ tấy khen hay, cả đêm không ai ngủ.”
: Nhưng tôi từng thu tiền bẩn. “ Giản Phàm nhìn nụ cười Hồ Lệ Quân cứng lại trên môi, đau đớn bổ xung:” Bây giờ ngày cả người nhà bạn gái tôi cũng biết tôi là cảnh sát bẩn, bị người ta chửi thẳng vào mặt nữa ... Hà, chị giật mình rồi chứ gì? Còn nữa, kỳ thực tôi dốc hết sức tìm tung tích Tằng Quốc Vĩ là vì con gái ông ta tặng tôi một lễ vật lớn không cách nào từ chối, giờ chị còn thấy tôi là truyền kỳ không?”
“ Cậu ... Cậu đùa đúng không?” Hồ Lệ Quân bàng hoàng, gượng cười, muốn tin đây chỉ là lời nói đùa của Giản Phàm như mọi khi:
“ Kỳ thực chắc chắn chị sớm nghe tới rồi đúng không, tôi biết ở trong đội nhiều người bàn tán sau lưng tôi, họ nói không sai lắm đâu ..” Giản Phàm đưa tấy nhỏ một cây cỏ khô, chẳng rõ mình làm vậy để làm gì, chỉ là nếu không làm gì, thì thấy lúng túng: “ Tôi nghe nhiều chuyện về vị tiền bối nằm ở kia, so với ông ấy, tôi thật hèn hạ, so với các đồng đội đứng ở đây, tôi là kẻ vô sỉ. Kỳ thực tôi thấy trước kia sống hồ đồ tạm bợ không tệ, không cần biết trách nhiệm là gì, không cần biết cao thượng là gì, không biết gì cả, lòng khỏi có gánh nặng.”
Chẳng ai có thể cho mình câu trả lời, Giản Phàm nói xong đứng dậy chậm rãi bỏ đi.
Hồ Lệ Quân toàn thân như điểm huyệt tại chỗ, chỉ có ánh mắt di chuyển theo động tác của Giản Phàm, miệng cố mở ra nói một câu an ùi mà không nói được, mà Giản Phàm như thẹn không dám nhìn ai, vội vã đi tới hiện trường.
Người trước mắt đã không còn là cảnh sát nhỏ trong lòng mình nữa rồi, không cần cô khuyên nhủ hay chỉ dẫn, phải tự tìm lấy bản ngã của mình.
Trên sườn núi, máy quạt gió đã thổi mười mấy phút, tuyến cảnh giới bao vây mười mấy mét vuông, những pháp y toàn thân mặt đồ phòng hộ giống như phi hành gia, mặt cũng đeo kính phòng hộ, khom người soi đèn đi vào trong mộ ...
Mỗi phút chờ đợi đều dài như vô tận, tất cả đều nhìn vào một chỗ không nói một lời.
Lấy chứng cứ, chụp ảnh, quảy phim, đo đạc, rất lâu sau mới thấy một pháp y gian nan từ cửa mộ bò rằ, tấy cầm mấy túi vật chứng, không ai bảo ai đều đổ dồn tới.
Huy hiệu cổ áo đã rỉ sét, cảnh hàm trên vai đã không phân biệt được màu sắc, mơ hồ có hai chữ "tác huấn", tức thì ai nấy đều đã hiểu.
“ ... Trong mộ phát hiện ra hai bộ hài cốt, một niên đại lâu đời, nghi là của chính chủ, một bọc trong áo mưa ny lông, cơ bản giống nghi phạm khai báo, nơi này trời khô ít mưa, thi thể được bảo tồn hoàn hảo, thành xác khô ... Quần áo bị mục nát, chúng tôi sơ bộ phán đoán, đây là trang phục huấn luyện mùa hè của cảnh sát .. Còn có một cái đồng hồ, một cái bút máy hiệu Vĩnh Sinh ... “ Người nói là pháp y Tạ, vừa nói vừa lau nước mắt: