Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 575 - Chương 108: Đường Về Nhà Xâ Xôi. (7)

Hắc Oa Chương 108: Đường về nhà xâ xôi. (7)

“ Năm thành viên tiểu tổ truy bắt đâu? Đứng ra cho tôi chiêm ngưỡng nào. “ Lãnh đạo nói một câu, tiếng vỗ tấy dần lắng xuống, tiếng cười vang lên, Ngũ Thần Quảng chỉ tắy, Trần Thập Toàn, Tiêu Thành Cương, Trương Kiệt, Quách Nguyên lần lượt đi ra kính lễ báo danh, ai nấy kích động, đặc biệt là Trương Kiệt, trừ bị kiểm điểm đã bao giờ đối diện với lãnh đạo thế này, đứng đó chân còn run rẩy.

“ Xem ra đúng là thanh uy thiết cảnh, giỏi lắm ... Các đồng chí vất vả rồi ... À, chi đội trưởng Ngũ, còn một người nữa đâu ... Tên gì nhỉ, à, Giản Phàm, người đầu tiên thẩm vấn nghi phạm ấy ...” Phó sở trưởng Mạnh có vẻ cao hứng lắm, khen một câu rồi quảy sang Ngũ Thân Quảng, hỏi:

“ Giản Phàm đâu rồi?: Ngũ Thần Quảng giờ mới chú ý, chính chủ không có ở đây:

Quách Nguyên, Trương Kiệt không dám lên tiếng, Trần Thập Toàn giả vờ không biết gì, cái thằng ngốc Tiêu Thành Cương vừa được lãnh đạo biểu dương là quên hết, đứng nghiêm báo cáo:” Báo cáo đồng chí phó sở trưởng, Giản Phàm đang ngủ, gọi không dậy.”

Mấy cô gái phì cười một tiếng rồi vội vàng che miệng, một đám tùy tùng lãnh đạo cũng bị cái bộ dạng ngốc nghếch của Tiêu Thành Cương làm mỉm cười, chàng trai này thật thà quá, tùy tiện nói lý do gì chẳng được, dù là nói khéo léo sức khỏe không tốt, nói dối đang ở tuyến đầu cũng có thể, vậy mà đồng chí này đi nói thật.

Sắc mặt lãnh đạo nghiêm lại, Ngũ Thần Quảng hơi hoảng, thiếu chút nữa muốn xông tới tát Tiêu Thành Cương.

“ Báo cáo đồng chí phó sở trưởng.” Trần Thập Toàn bước ra giải vây”- Chúng tôi truy đuổi quả hai tỉnh suốt bảy ngày sáu đêm, ở trên xe Giản Phàm lại thẩm vấn xuyên đêm, mấy người chúng tôi còn luân phiên ngủ trên xe, cậu ấy mấy ngày liền không ngủ, tối quả quảy về là ngã xuống, còn sốt cao ... Cậu ấy quá mệt mỏi rồi, chúng tôi muốn để cậu ấy ngủ thêm chút nữa.”

“ Được, ngủ thêm cũng được, nhưng đừng ngủ quá, tôi còn hi vọng các đồng chí bắt hung thủ về.” Phó sở trưởng Mạnh nói đùa một câu:

Ngũ Thần Quảng thầm thở phào, trừng mắt với chủ nhiệm Ô, chuyện này đã thông báo trước một tiếng vậy mà còn để xảy ra vấn đề.

Đột nhiên phó sỏ trưởng Mạnh nheo mắt đi tới trước mặt Trần Thập Toàn thốt lên:” Tôi nhớ đồng chí, thập niên 90 có một vụ án bắt cóc, chính đồng chí là xạ thủ từ chối chấp hành mệnh lệnh.”

Chuyện gì thế này, rất nhiều cảnh sát không biết chuyện ngơ ngác nhìn Trần Thập Toàn.

“ Vâng, chính là tôi, nhưng tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ, tôi chịu trách nhiệm với việc mình làm, tôi không hối hận.” Trần Thập Toàn buột miệng nói:

Mọi người ghé tai thì thầm với nhau, vị cảnh sát trông như nông dân trồng rằu ở quê lại có cả lịch sử như vậy à? Nhưng nhìn sắc mặt phó sở trưởng Mạnh thì có vẻ không sai:” Tốt, co được duỗi được mới là trượng phu, gian nan không sờn mới là nam nhân chân chính, có thể đứng dậy được là không đơn giản ... Các đồng chí, các chàng trai cô gái, cả các đồng chí già nữa, tôi vinh hạnh vì mọi người, cảnh sát Đại Nguyên vinh hạnh vì mọi người, đợi bắt được hung phạm, mọi thứ sáng tỏ, tôi sẽ bày tiệc mừng công.”

Chỉ là một buổi thị sát động viên thôi, cổ vũ vài câu, cưỡi ngựa xem hoa ngó nghiêng hỏi han một chút, đội trọng án tiễn lãnh đạo đi, đội ngũ điếu tắng của chi đội đã sẵn sàng, theo xe lãnh đạo rời cổng.

Trạm tiếp theo lễ truy điệu ở cục công an thành phố.

Tầng ba đội trọng án, Giản Phàm bị tiếng nhạc tắng lễ đánh thức, toàn thân vã mồ hôi, tỉnh lại nhìn mấy người anh em và Trần Thập Toàn đợi ở trong phòng nghỉ, nhạc tắng lễ phát ra từ loa chi đội, đang đọc sự nghiệp của Tằng Quốc Vĩ lúc sinh thời, mọi người đều nghiêm túc lắng nghe.

Lồm cồm bò dậy, mọi người chưa kịp nói gì thì Giản Phàm đã chân đất chạy ra ngoài cửa sổ, xoa kính cửa sổ nhìn ra ngoài, toàn bộ đã phủ lớp tuyết trắng xóa, từ xe đỗ ngoài sân, cây cối và nhà cửa, trắng toát một màu, chẳng nhìn ra sớm tối.

“ Mấy giờ rồi? Sao không ai gọi tôi?” Giản Phàm có chút sốt ruột cảm giác ngủ lâu lắm rồi:

“ 10 giờ 15.” Quách Nguyên nhìn Giản Phàm lại run cầm cập chạy lên giường ôm chăn, không hiểu y lên cơn gì, cũng không để ý lắm, nếu hành động giống người thường đã chẳng phải là y rồi:

“ Anh ngủ như lợn chết ấy, gọi vài lần không dậy.” Thành Cương ở giường trên thò đầu xuống:

“ Có chuyện gì xảy ra không? Có tình hình gì mới không?” Giản Phàm lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại, răng va vào nhau cầm cập tìm quần áo, vặn người một cái xương khớp kêu răng rắc, hôm quả về một cái là cắm đầu ngủ ngay, không biết gì cả:

“ Xem đi.” Trương Kiệt lấy ra lệnh truy nã Đồng Cô Sơn đưa tới: “ Lệnh truy nã đỏ, tối quả đã phát lên mạng nội bộ.”

“ Nghe nói sở công an tỉnh muốn tiếp nhận vụ án, chúng ta lại làm uổng công rồi à? “ Tiêu Thành Cương tỏ ra hết sức khó chịu:

“ Sao lại nói là uổng công, không ai toàn năng hết, không có tập thể hiệp lực, chúng ta không phá án được, có phải chuyện dựng bia lập truyện cho cá nhân đâu ... Làm công địch của cảnh sát, hắn cách cái chết không xâ rồi ... Trước kia là chúng ta hoang mang không biết tìm manh mối ở đâu, giờ tới một số kẻ hoảng loạn bất an rồi, không biết đường ở đâu, tuyết lớn bao phủ, bọn chúng không nơi nào để chạy nữa, trời giúp chúng ta rồi!” Vừa nói vừa buộc dây giày, khoác áo choàng ấm, Giản Phàm thao thao một tràng chẳng ai hiểu y đang nói cái gì:

Quách Nguyên ghé tai Trần Thập Toàn lo lắng hỏi:” Chú Trần, có phải cậu ấy bị kích thích quá mức, tới giờ còn chưa hồi tỉnh không?”

Trần Thập Toàn khẽ lắc đầu không chắc, gọi:” Giản Phàm, chúng ta đã về rồi, bắt được nghi phạm rồi, 11 giờ là lễ truy điệu đồng chí Tằng Quốc Vĩ, mọi người đợi cậu đi cùng đấy.”

“ Không đi.” Giản Phạm quệt nước mũi, dùng tấy chải lại mái tóc bù xù, vào gian vệ sinh vặn nước rào rào, dùng nước lạnh súc miệng quả loa, sau đó lại rửa mặt như vẫn còn đang ở ngoài thực địa, nỗ lực tỉnh táo lại, thấy mấy người kia cứ tròn xoe mắt nhìn mình, vừa đi vừa nói:” Nhìn cái gì, ai cũng đi truy điệu thì ai truy bắt hung thủ ... Tôi đi đây ... À Quách Nguyên, anh tới lễ truy điệu tìm một ông già râu tóc trắng, tên Bạch Kiện Ngu, biệt hiệu Bạch Mao, là bạn cũ của Tằng Quốc Vĩ, mang về hoàn thiện chứng cứ.”

“ Hung thủ nào, Giản Phàm, cậu nói cái gì vậy?” Mấy người kia vội vàng đi theo, Quách Nguyên hỏi vội:” Ông già kia là ai, nếu ông ấy không tới thì sao?”

“ Nhất định sẽ tới, tôi thông báo mà, ngồi tàu hỏa từ Sơn Đông tới, chắc là kịp.” Giản Phàm vừa đi vừa tiếp tục ra lệnh:” Trương Kiệt, anh chuẩn bị đi, sau lễ truy điệu thì cùng dì Thời chú Nghiêm đi thẩm vấn Trịnh Thành Thắng, cái nồi này úp hơi lâu, phải mở nắp thôi, chúng ta đã có Tôn Trọng Văn và Đồng Cô Sơn, đủ vốn chơi với hắn ... Hắn mở miệng một cái thế nào cũng ngoạm chặt Tề Viên Dân.”

Mọi người dần dần theo kịp tư duy của Giản Phàm, té ra muốn tranh thủ bắt trọn ổ, Trương Kiệt vừa chạy xeo vừa hỏi:” Vậy nếu hắn không mở miệng?”

“ Anh quen biết quản giáo như thế, không biết nghĩ cách à? Hắn sợ nhất cái gì đánh vào chỗ đó ... Đừng hiểu lầm, tôi không bảo anh ra tắy, hắn dám tự tàn thì tra tấn vô ích, nghĩ cách dày vò hắn, không cho hắn yên.”

“ Tôi hiểu rồi, đả kích ý chí của hắn, để hắn thấy ngày tận thế đã tới, yên tâm, tôi sớm học được cái trò của cậu rồi, ha ha ha.” Trương Kiệt vỗ ngực:

“ Thành Cương, chuẩn bị xe, toàn bộ lắp xích chống trượt, mượn cái xe việt dã của đội trưởng Lục ấy ... Chú Trần, tập hợp nhân viên, buổi chiều tôi muốn biết toàn bộ tình hình hộ dân, trung tâm thương mại, cửa hiệu ở một dải ngõ Bành Tây, lật cả ổ bọn chúng lên ...” Giản Phàm đi nhanh xuống lầu, thấy mấy người kia không đáp gì cả, quảy lại nói:” Sao thế, ai bất mãn với mệnh lệnh thì tôi thu hồi, tự làm một mình.”

Bình Luận (0)
Comment