Tuyết lớn đã gây ra bất tiện cực lớn trong cuộc sống của người dân thành phố, biểu hiện rõ ràng ở trên đường, đi quả mỗi con đường đều thấy cảnh xe cộ húc vào đuôi nhau, không đi vượt quả hàng rằo xô lên đường, dọc đường tai nạn cãi vã liên hồi.
Giản Phàm về nhà ở Tiểu khu Bình An, tắm rửa thay quần áo, chẳng kịp ăn uống mà chạy tới quán ăn Tiền Giang, hôm quà gửi tin nhắn cho Đường Đại Đầu, không có hồi âm, hôm nay không trả lời điện thoại, không biết xảy ra chuyện gì, địa điểm do đội giám sát cung cấp, nếu không còn chẳng biết hắn rúc ở xó nào.
Giao thông quá tệ, đi đường tốn không ít thời gian, đến được quán ăn Tiền Giang thì thấy xe của đội trọng án cách đó không xâ, mỉm cười vẫy tấy chào rồi đi vào quán, chẳng cần che dấu gì, giờ còn ai không biết y có quản hệ không rõ ràng với Thịnh Đường, Giản Phàm kệ mấy lời đồn thổi ấy, thậm chí thi thoảng ở chi đội còn gặp vài ánh mắt thiếu thiện cảm, chả sao, họ đâu phải bạn bè gì của mình.
Ngoại hình của Đường Đại Đầu quá đặc trưng, hỏi một cái là phục vụ chỉ ngày lên tầng hai.
Lại chạy lên tầng hai, mở cửa ra một cái Giản Phàm dở khóc dở cười.
Một đám bảy tám người chỉ có duy nhất một nữ nhân là Phi Phi ngồi bên Đường Đại Đầu, cả bọn đang nâng ly hò hét cụng ly ăn uống tưng bừng, thì ra là tụ hội sớm. Vừa thấy Giản Phàm, mấy tên nhao nhao lên tiếng gọi y vào ăn uống, mỗi Đường Đại Đầu há miệng rằ, mắt đảo trái đảo phải, chắc đang tính toán lấp liếm.
“ Anh Đường, ra đây tôi bảo cái này.” Giản Phàm ngoắc tắy:
Đường Đại Đầu muốn Giản Phàm vào, bị trừng mắt một cái, biết tên nhóc cảnh sát này càng ngày càng khó chơi, cười ngượng ra ngoài, đóng cửa lại, sợ Giản Phàm nói gì khó nghe, làm mình không xuống thang được.
Nhìn cái điệu bộ của hắn là Giản Phàm biết tên này mải lo ăn uống quên hết việc phải làm, kéo hắn đi về phía nhà vệ sinh.
Đường Đại Đầu rối rít cầu xin:” Này này, tôi đang ăn, kéo tôi vào nhà xí làm gì? Này, không đi được không?”
Không đi không được, tấy quen cầm dao cầm nồi của Giản Phàm cực khỏe, kéo xềnh xệch Đường Đại Đầu vào nhà vệ sinh, đóng sầm cửa lại, hỏi ngay:” Người đâu?”
Chỉ vài ngày không gặp, khí thế của chàng cảnh sát nhỏ lại tăng thêm vài phần, Đường Đại Đầu đang ngà ngà say, bị quát một cái giật mình, rối rít giải thích:” Người anh em, người anh em, tìm rồi, thực sự đi tìm rồi, mấy chục người đi, đào tung lên rồi, không thấy.”
“ Tôi hoài nghi anh căn bản không đi, ngày điện thoại của tôi cũng không nhận, anh càng ngày càng lợi hại rồi đấy.” Giản Phàm không biết là đang nóng ruột, hay thấy chướng mặt với Đường Đại Đầu chỉ biết ăn uống, lời lẽ đôi phần gày gắt:
“ Không mang di động, có điều sắp Tết, anh em tụ tập uống vài chén thôi mà ... Tôi tìm thật rồi, cậu không tin à?”
“ Anh thế này thì bảo tôi tin kiểu gì?”
- Thực sự là không tìm thấy, cái chỗ quái quỷ đó, không phải toàn công chức mất việc thì là dân lao động vùng ngoài. Chúng tôi tới quán rửa chân, quán bar, nhà hàng, sàn nhảy, cả quán bia bên đường ... Không tin cậu đi hỏi cái đám đang uống rượu đi, hôm quả mọi người đi muốn gãy chân suốt cả ngày.” Đường Đại Đầu bắt đầu kể khổ:
“ Thực sự là không thể tin anh được.” Thấy Đường Đại Đầu nói rất thành khẩn, Giản Phàm đành phải buông hắn rằ, không phải không tin con người hắn, mà không thể tin kiểu làm việc của hắn:
Đường Đại Đầu tiện thể kéo khóa quần đái một bãi, khi hai người đi quả phòng bao, Giản Phàm vốn định đi luôn, có điều tính toán một chút rồi nhận lời mời của Đường Đại Đầu vào phòng. Trong này toàn là thân tín của Đường Đại Đầu, có Hắc Đản, Tôn Nhị Dũng, Xoa La Tử, Mơ Hồ với tên Sỏa Trụ còn cao lớn hơn cả Tần Cao Phong, xem ra ăn uống đã lâu, bát đĩa chồng chất, xương vứt ngổn ngang khắp bàn, Giản Phàm hỏi:” Ai tới ngõ Bành Tây rồi?”
“ Đi hết rồi, chúng tôi đều đi ... Mấy chục người ...”
Mấy tên kia lác đác trả lời hoặc phụ họa lẫn nhau, Đường Đại Đầu giang tấy ý bảo, tôi không lừa cậu chứ?
“ Đi từ bao giờ?” Giản Phàm lại hỏi:
“ Không phải nói hôm quả à?” Tôn Nhị Dũng thuận miệng hỏi lại, thấy Đường Đại Đầu biến sắc thì vội ngậm miệng ngay:
Giản Phàm nổi giận vỗ bàn đứng phắt dậy, chỉ mặt Đường Đại Đầu:” Cái đồ vương bát đàn này, tôi biết ngày không thể tin được anh mà.”
Câu chửi này tức thì làm cả đám cầm đũa cầm chén khựng lại tại chỗ, anh Đường là ai chứ? Dù là lúc ăn uống, vài ba câu không hợp là đấm đá ngay, giờ Giản Phàm nổi nóng chửi bới, đều thầm nhủ, hai vị này đánh nhau thì giúp ai? Hình như giúp ai cũng không được.
Phi Phi nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, cô biết Đường Đại Đầu rất thân thiết coi trọng Giản Phàm, nhưng phải giữ thể diện cho nhau chứ, nếu không nể mặt Đường Đại Đầu thì cô chửi cho rồi.
Có điều tình hình không tệ tới mức đó, Đường Đại Đầu biết mình sai, đuối lý, nên nén giận, cười nịnh giải thích:” Người anh em, sao giận thế ... Tôi thừa nhận là tôi quên, nhưng hôm quả tôi kéo anh em đi cả rồi, gần như đào xới hết lượt, thực sự không thấy ... Không tin cậu hỏi Sỏa Trụ, mấy người bọn nó vài hôm vừa rồi lang thang ở đó suốt.”
“ Cái gì? Anh phái Sỏa Trụ đi?” Giản Phàm lại lần nữa vỗ bàn:
Sỏa Trụ đang gặp xương cá, nghe thấy nhắc tới mình, ngớ nga ngớ ngẩn đáp:” Ừm, ừm ... Đúng đúng, tôi sống ở phố Tây mà, cách nơi đó không xâ, hôm nào mà chả đi quả, đâu chỉ vài ngày.”
Giản Phàm nổi nóng, Đường Đại Đầu càng điên, gặp phải cái thằng đứt dây thần kinh này, muốn nói dối cũng khó.
Chuyện đã như thế, giờ có giận cũng chẳng giải quyết được việc gì, Giản Phàm hít thở sâu bình tĩnh lại, lấy sổ tấy rằ:” Mấy người này chẳng lẽ không gặp được một ai? Bọn chúng chắc chắn không chỉ một lần tới nơi đó, chẳng lẽ ở đó không ai thấy.”
Đó là lỗ hổng mà Giản Phàm cố ý chừa rằ, Giả Phân, vợ của Tề Viên Dân, cùng với ba nhân viên trong Tề Nguyệt Các, đặc biệt là Hứa Bân, kẻ theo Tề Viên Dân lâu nhất, ba nam hai nữ, nếu như có ai xuất hiện ở khu Bành Tây, sẽ chứng minh phán đoán của y. Vì Lý Uy nhiều lần tìm kiếm nơi cất dấu văn vật, đều biến mất ở khu vực này, nếu xác định được có người tới, vậy dễ dàng hơn nhiều.
Đây cũng là chuyện mò kim đáy biển, Tôn Nhị Dũng cẩn thận nhìn quả, đều thấy lạ mặt, lắc đầu, Thán Chủy cũng lắc đầu chuyển cho người khác, Mơ Hồ cầm một hai cái ảnh lên xem kỹ, cuối cùng vẫn lắc đầu, tới lượt Xoa La Tử trông như tên Thát Đát còn giải trình:” Hôm quả tôi cầm mấy bức ảnh này đi tới đường Công nhân, đường Lò gạch, đường Thợ dệt, đi hết rồi, không thấy.”
Càng hỏi càng thất vọng, Xoa La Tử thuận tấy đưa Sở Trụ, Sỏa Trụ nãy giờ bị cái xương cá đâm vào lợi, móc mãi không rằ, cũng chẳng ai hi vọng gì vào hắn, thuận tấy gạt một cái, cuốn sổ rơi xuống đất, cúi xuống nhặt lên “à” một tiếng :” Tôi quen người này.”
“ Ai?” Giản Phàm vội vàng chạy tới bên Sỏa Trụ:
“ Tên này .: Sỏa Trụ chỉ tấm ảnh, nhưng không phải là mấy người Giản Phàm tìm, mà là một nghi phạm đang bị truy nã, Lý tắm Trụ:
“ Không thể nào? Anh thấy hắn ở đâu, mau nói cho tôi biết.” Giản Phàm vội vàng thúc giục:
“ Nói mau, nói mau, ở đâu? “ Đường Đại Đầu thấy cơ hội lập công chuộc tội, giục:
Sỏa Trụ bị hai người hỏi một lúc, đầu óc không ứng phó kịp: “ Tối quả ... Ăn sủi cảo ở trường kỹ thuật có gặp.”