Luận chứng lý lẽ đâu ra đó, ít nhất phán đoán của người ta có chứng cứ khoa học, thêm vào hình ảnh động khôi phục hiện trường, dễ hình dung, dễ hiểu, xem cũng hay, mà nói người giết mẹ Phùng Mai Mai là Đồng Cô Sơn, chính Giản Phàm cũng thấy đây là khả năng rất cao.
Tiếng vỗ tấy nhiệt liệt, ngày cả Giản Phàm cũng không thể không phục, người ta nói rất có văn hóa có trình độ, chuyên nghiệp đúng là chuyên nghiệp, trình bày vô cùng rõ ràng rành mạch.
Ngô Đích nói xong chẳng biết vì sao lại nhìn Giản Phàm một cái đầy thâm ý, Giản Phàm nhíu mày, tên mặt đầy mụn đó hôm nay có phần câu nệ hơn, bớt huênh hoang hơn, hiển nhiên tại vì lần trước vấp ngã ở chính chỗ này một lần rồi. Giản Phàm tức tối nghĩ, mẹ nó, nếu chẳng phải trình độ mình không đủ bác bỏ hắn, nếu không làm nhục hắn lần nữa.
“ Các đồng chí, nhận định này của khoa trưởng Ngô được trên tỉnh coi trọng cao độ, làn trước vì vụ án Tiết Kiến Đình liên lụy, đã xác thực, lần này phó sở trưởng Mạnh chuyên môn điểm tướng, chọn đồng chí Ngô Đích, xem ra lãnh đạo rất có nhãn quảng, khoa trưởng Ngô nói làm lòng tôi sáng lên ... Tiếp theo các đồng chí ở tỉnh muốn nghe ý kiến của tổ chuyên án, làm sao có thể mau chóng bắt Đồng Cô Sơn quy án là nhiệm vụ hàng đầu. Về vụ án này, các đồng chí hiểu nhất, Giản Phàm, tỉnh muốn nghe ý kiến của cậu.?” Ngũ Thần Quảng nói xong dẫn đầu vỗ tắy, ở dưới phần đông là người quen thuộc với Giản Phàm, càng ra sức vỗ tắy:
Tiêu Thành Cương cũng cực ghét Ngô Đích, giơ nắm đấm lên đám tấy với Giản Phàm:” Oa ca, không được thuả hắn.”
Hồi lâu tiếng vỗ tấy mới lắng xuống, Giản Phàm hắng giọng một cái trực tiếp đi vào chủ đề: “ Tôi phán đoán, bọn chúng vẫn ở Đại Nguyên.”
Hả!? Phía dưới nháo nhào, câu này quá võ đoán đi, chưa có dẫn chứng gì đã trực tiếp kết luận là sao, một vị ở tỉnh chất vấn luôn:” Lý do là gì?”
“ Vụ án Phân cục Tấn Nguyên đã dần trồi lên mặt nước, bọn chúng không dám ở nơi này lâu nữa, có điều ông trời chiều lòng người, trận tuyết lớn thế này đã chặn đừng lối đi, bọn chúng nhất thời sẽ không thể chạy được.”
Càng giải thích thì càng mơ hồ, e rằng ngoại trừ Giản Phàm ra thì không một ai có thể hiểu loại phương thức tư duy thiên mã hành không này, đám người trên tỉnh nhìn nhau nhíu mày, người thì lắc đầu tỏ ra thiếu tin tưởng, Ngũ Thần Quảng vội nói: “ Giải thích kỹ hơn xem.”
Giải Phàm nhìn quảnh chỉ toàn ánh mắt hoài nghi ngu ngốc, không có lấy nổi một người hiểu được mình mà thầm thở dài, hơn hai mươi năm trước luôn nghĩ mình ngốc nghếch, thuả kém người tắ, lúc nào cũng bị gạt sang lề. Bây giờ nhìn ai cũng thấy ngu ngốc, mình cũng vấn là kẻ bên lề. Giản Phàm kiên nhẫn giải thích:” Thế này đi, hãy từ góc độ của một nghi phạm cân nhắc chuyện này ... Vì chúng tôi điều tra vụ án Phân cục Tấn Nguyên dẫn tới chuyện Tiết Kiến Đình, án giết người thông mới, rồi Lý tắm Trụ xuất hiện trong vụ án buôn lậu cổ vật 1226, tới nay chúng ta khóa chặt Đồng Cô Sơn, vừa chứng minh hắn có liên quản tới vụ án giết người ở thôn mới ... Mà Đồng Cô Sơn lại cùng Tề Thụ Dân, Liên Nhận xuất hiện ở Thịnh Đường, Liên Nhận chính là kẻ đi theo Tề Viên Dân ... Giờ chúng ta bắt được Tôn Trọng Văn, hắn đều nhận ra đám Tề Thụ Dân, Đồng Cô Sơn, Trịnh Thành Thắng, Trần Cửu Văn, Lý tắm Trụ .. Mọi người đã hiểu chưa?”
Một loạn bảy tám cái tên với mối quản hệ chằng chịt, đám người mới chỉ nghe báo cáo tóm tắt về vụ án mà hiểu nổi mới là lạ. Vị đứng đầu tỉnh rõ ràng là chẳng hiểu cái gì cả, nhưng lại không muốn tỏ ra mình ngu ngốc, nên vờ vịt chống cằm:” Tóm lại là cậu muốn nói lên điều gì?”
“ Điều tôi muốn nói, vụ án này kỳ thực là cả tập đoàn gây án ... “ Giản Phàm nói tới đây chuyên môn chú ý Ngô Đích, tên này chẳng hơn gì người khác, rõ ràng là không hiểu gì hết, chỉ có Hồ Lệ Quân là mìm môi tập trung, có vẻ cố gắng bám theo tư duy của mình: “ Tất cả các vụ án mà tôi nhắc tới ở trên, thậm chí còn nhiều vụ án nữa, trong đó có một người chỉ huy thông hiểu toàn cục, giống như bếp trưởng, phía dưới cón người thái rằu, rửa bát ...”
“ Khụ khục.” Ngũ Thần Quảng vội ho mấy tiếng cắt ngang, mấy đồng đội nén cười, Hồ Lệ Quân phải quảy đầu sang bên tránh mặt Giản Phàm, lúc này mới thấy được bóng dáng của Giản Phàm trước kia, cơ mà thấy lại buồn cười:
“ À, xin lỗi, chỉ muốn minh họa cho mọi người dễ hiểu hơn thôi.” Giản Phàm giải thích câu này khó tránh khỏi kèm ý chế nhạo trong đó, khẽ nhếch môi cười: “ Từ toàn bộ vụ án mà chúng ta nắm được hiện giờ mà nói, nếu như tôi là thủ phạm chính, tôi sẽ lập kế hoạch bỏ chạy, trước khi bỏ chạy thì cơ nghiệp khổ công gây dựng ở Đại Nguyên mười năm, phải xử lý chứ? ... Đây là khu tai nạn của buôn bán cổ vật, là trạm trung chuyển, bọn chúng phải có ổ để cất giữ những món đồ phi phạm của chúng, vụ án buôn lậu cổ vật 1226 đã chứng minh điểm này ... Tôi thấy giờ quản trọng là nghĩ cách dọn dẹp cái ổ này, quét sạch một mẻ lưới, dù lọt vài thứ tôm tép cũng không đáng kể, dù sao không có tài chính chống lưng, một hai tên không làm nên trò trống gì, sa lưới là sớm muộn ... Ngược lại nếu chúng ta chỉ biết nhắm vào đồng Cơ Sơn, sau lưng hắn có nguồn tài chính hỗ trợ dồi dào như thế, chúng ta muốn bắt được hắn rất khó, thậm chí khả năng hắn sẽ bị giết người bị miệng.”
Rồi, lần này mới có chút tác dụng, đám ngốc cuối cùng cũng nghiêm túc, có điều vị đứng đầu tỉnh lại lần nữa lại vặn vẹo: “ Cậu vẫn chưa nói rõ, vì sao chúng ở Đại Nguyên, vì sao không ở thành phố khác.”
Giản Phàm phải nhìn lại vị này, nói thế mà còn không hiểu, ổ chó ở đây, bọn chúng muốn dọn ổ chẳng lẽ vào lúc này quả tấy kẻ khác, cố kìm tiếng chửi lại: “ Rất đơn giản, xét thanh thế lùng sục của chúng ta thời gian trước, kế hoạch của bọn chúng đã bắt đầu từ sớm, tôi nói lại lần nữa vụ án buôn lậu 1226 chính là manh mối đầu tiên của việc chúng di chuyển lực lượng khỏi Đại Nguyên, nhưng vì thất bại, bọn chúng phải đợi tạm lắng xuống, có điều không thể quá lâu, vì chúng ta đang liên tục có phát hiện mới gây áp lực lên chúng ... Lựa chọn dịp Tết này rời Đại Nguyên chính là thời cơ tốt nhất. Mọi người nghĩ mà xem, xảy ra sự kiện ở Thịnh Đường, chúng ta giăng lưới khắp nơi, xới tung cả Vân Thành, nhưng Đại Nguyên lại nơi sớm lơi lỏng nhất, ai cũng nghĩ chúng chạy rồi, nhưng chúng phải trở lại, vì hang ở chúng ở đây, chúng không thể chạy với hai bàn tấy trắng, chúng phải liều mình xử lý số hàng tồn còn lại mới biến mất, vì thế chúng phải ở Đại Nguyên chứ không thể đi đâu khác.”
“ Ý cậu nói giờ nghi phạm đều ở Đại Nguyên? “ Ngô Đích chất vấn mang theo thái độ bất tín nhiệm:
“ Đúng, chúng ở Đại Nguyên, Tề Thụ Dân phải ở đây đợi thời cơ đem hàng tồn bỏ trốn, tôi thậm chí phán đoán hắn chuẩn bị di chuyện vào đêm giao thừa hoặc mùng 1 Tết, nhưng Tằng Quốc Vĩ bị tìm rằ, có khả năng hắn hành động sớm hơn. “ Giản Phàm khẳng định chắc chắn:
“ Vậy còn những nghi phạm khác? “ Vẫn là Ngô Đích chất vấn, khung cảnh liền có chút thú vị rồi, một là vị khoa trưởng từng được coi là ngôi sao sáng nhất hệ thống công an, một chàng trai trẻ đang từng bước tạo nên truyền kỳ của mình, dường như thành thế long tranh hổ đấu: