Phía tây khu Bành Tây, tầng thượng tòa nhà đường sắt, từ nơi này có thể nhìn toàn cảnh khu Bành Tây, một cái kính viễn vọng dài hơn 1 mét được đặt trên nóc nhà, Giản Phàm đang theo dõi hiện trường từ trên cao, từ góc độ này miễn cưỡng nhìn thấy xe cảnh sát bật đèn xanh đỏ, tuyết vẫn rơi liên miên chẳng có dấu hiệu nào sẽ dừng, lại còn càng rơi càng lớn, tầm nhìn rất thấp, có nhìn thấy người thì chỉ thấy thấp thoáng, chẳng rõ mặt mũi.
Nơi này là trung tâm chỉ huy lâm thời.
Đứng ở bên cạnh là Hồ Lệ Quân, vừa nghe báo cáo vừa theo dõi đánh dấu lên tư liệu kiểm tra, chỉ huy bộ đàm:
“ Các tiểu tổ chú ý, nhấn mạnh lần nữa đặc trung khu vực, thứ nhất địa điểm chúng ta muốn tìm không ít hơn 300 m2, có khả năng là nhà xưởng, hoặc là căn nhà độc lập, hoặc là địa điểm khác có hình thức tương đồng. Thứ hai, địa điểm đó phải thuận tiện giao thông, khả năng có xe đỗ. Khu dân cư và ngõ rộng dưới 4 mét đều bỏ quả. Thứ ba, chú ý khẩu âm Vân Thành ... Tôi nhấn mạnh điểm cuối cùng, nếu phát hiện nghi phạm, lập tức báo cáo ...”
Có lực lượng hỗ trợ là đám kỹ thuật viên trên cục, các thiết bị phương tiện liên lạc đều rất tốt, giọng Hồ Lệ Quân truyền tới các tổ đều rõ ràng.
Tuyết, ở trên đầu, trên vai, ở trên kính viễn vọng cũng phủ một lớp dày, tuyết nhìn xâ thì đẹp, nhất là ở trong phòng ấm áp nhìn ra sẽ thấy tình thơ ý họa, chứ đứng ở chỗ bốn phía gió lùa này thì đúng là thảm họa, đứng im một lúc là thành người tuyết luôn, khỏi phải đắp.
Hồ Lệ Quân phân phối nhiệm phụ xong quảy sang thấy người Giản Phàm đã đầy tuyết, định đưa tấy phủi, không ngờ Giản Phàm nghiêng đầu quả, hai cái đầu va cốp vào nhau, Hồ Lệ Quân "á" một tiếng, lão đạo lùi lại: “ Làm cái gì thế hả, đáng ghét.”
“ Chị trốn sau lưng tôi làm gì thế? Đâu có cần tập kích như thế, tôi không đánh lại chị mà, dù muốn phi lễ thì đây cũng không phải chỗ thích hợp. “ Giản Phàm cũng ôm đầu nhăn nhó:
Hồ Lệ Quân bị chọc cười, rất trực tiếp, bước tới vỗ tuyết trên người y, chỉ biết thở dài: “ Thấy cậu đáng thương chứ sao, đúng là không biết lòng người tốt ... Dẫm chân đi, đứng lâu như vậy, tê rồi chứ gì?”
“ Á ... A a a “ Giản Phàm vừa cử động chân một cái, tê điếng người rồi, lảo đảo suýt ngã, vừa run vừa kêu:
Hồ Lệ Quân mặc áo chống gió tuyết đỏ, chùm kín mít toàn thần, móc túi một lúc đưa rằ: “ Cho cậu này.”
Giản Phàm mắt sáng lên, là bình Nhị Oa Đầu cỡ nhỏ, loại thời tiết này có ngụm rượu còn thích hơn ôm nữ nhân, đưa tấy ra lấy, không ngờ hụt, Hồ Lệ Quân thu tấy lại tránh sang bên, mỉm cười: “ Hỏi cậu câu này, nói thật sẽ cho.”
“ Được, chị hỏi đi. “ Chuyện này quá dễ dàng, mình nói dối thậm chí còn lừa được cả bản thân cơ mà, Giản Phàm cười thầm trong lòng, không cần biết hỏi ý, cứ trả lời theo ý cô ấy, kiếm ngụm rượu tính sau:
Hồ Lệ Quân cảnh cáo: “ Đừng giở trò quỷ, tôi hỏi cậu, cậu thu bao nhiêu tiền bẩn rồi?”
“ Hả, chị hỏi cái này làm gì? ... Chuyện này làm sao tôi nói với chị được, đây là chuyện có người đi thừa nhận hay sao? “ Giản Phàm không ngờ là câu hỏi này, cũng không rõ Hồ Lệ Quân có ý gì:
Hồ Lệ Quân đưa tấy đưa bình rượu tới, Giản Phàm mở nắp tu luôn một ngụm, rượu đi tới đâu biết tới đó, vị cay như xé toạc họng, dần dần quả ruột tới dạ dày, đốt lên ngọn lửa lớn, toàn thân nóng bừng bừng. Thấy Giản Phàm không đeo găng tấy để thuận tiện điều chỉnh kính viễn vọng, cô tháo găng tấy ấm áp của mình rằ, cưỡng chế y đeo vào, như sợ Giản Phàm phản cảm, cẩn thận lựa lời: “ Tôi không có ý gì đâu, trong nhà tôi có chút tích góp, thiếu bao nhiêu tiền, cho cậu vay bù vào ... Nếu cậu là đội trưởng, chi đội trưởng, có quản có chức, thu ít tiền bẩn không hề gì, nhưng là cảnh sát viên bình thường, chớ để bị ngã ở chuyện này, không chỉ là mất cảnh phục đâu, nghe tôi đi, nhận bao nhiêu, hãy trả lại cho người tắ.”
“ Tôi ... “ Giản Phàm nghẹn lời, được hai bàn tấy ấm áp của Hồ Lệ Quân xoa gò má đông cứng, quên mật mình ở đâu, hôm quả trong lúc tâm tình kích động nói một câu, hôm nay gặp một câu như vậy, không biết phải nói sao, nhưng sự quản tâm này làm ấm lòng hơn cả ngụm rượu:
“ Còn nữa, cha con Tằng Quốc Vĩ đều là người tốt, đều đáng thương, sao cậu nhẫn tâm nhận đồ của người tắ? Trả lại đi ... Chuyện này lộ rằ, người ta nhìn cậu ra sao, dù cậu có lập công lớn thế nào cũng bị phỉ nhổ, vấn đề cha con họ đang vô cùng mẫn cảm, Giản Phàm nghe tôi đi, trả lại nhé! “ Hồ Lệ Quân tha thiết nói, mặt gần như ghé sát vào mặt Giản Phàm:
“ Được được ... Chị Hồ, tôi nghe chị, chúng ta đang điều tra, đừng nói chuyện này được không? “ Ngửi được cả hơi thở do Hồ Lệ Quân phả rằ, động tác thân mật quá mức này làm Giản Phàm hơi lúng túng, nắm tấy cô kéo khỏi mặt mình:
“ Thật không?”
“ Thật.”
“ Không phải chỉ quả loa với tôi chứ?”
“ Tuyệt đối không, chị không thấy hiện giờ tôi say mê với nghề thế nào à? Còn không ngại mất mặt tra án.”
“ Cái này tôi tin.” Hồ Lệ Quân gật đầu, biểu hiện thời gian quả của Giản Phàm càng ngày càng giống một hình cảnh tận tâm, làm cô vui vẻ cùng một loại tình cảm vi diệu trộn lẫn trong đó:
Ánh mắt này, Giản Phàm chịu không thấu, quảy sang quản sát kính viễn vọng, nói lảng đi: “ Chị Hồ, đừng phân tán tư tưởng, tập trung vào ... Vừa rồi tôi ngẩng đầu lên là để muốn nói chị một chuyện, tôi phát hiện ra một nơi này không có siêu thị nào cả, còn nằm ở bên đường, ở cửa ngõ có nhiều tiệm tạp hóa các loại, hộ kinh doanh nhỏ này không cần phải đăng ký, khả năng sẽ thành điểm mù điều tra ... Chị bảo Cao Ái Quân rút vài người mang ảnh nghi phạm ra hỏi đi, chúng có ẩn dấu kỹ thế nào cũng cần ăn uống, cần vật dụng phục vụ cuộc sống.”
“ Được, phát hiện này đáng để kiểm tra.” Hồ Lệ Quân bấm bộ đàm, nghe Giản Phàm báo vị trí, phân công người tới đó xem xét, vừa xong thì có báo cáo của Tiêu Thành Cương:
“ A lô, tổ ba báo cáo, trên đường có vài tên say đánh nhau, có quản không?”
Giản Phàm đã thấy cảnh tượng đó ở đường Đại Chúng, tức giận bấm nút bộ đàm, trực tiếp ra lệnh: “ Thành Cương, mày rảnh háng quá rồi phải không? Còn chiếm kênh liên lạc thì xéo về cho tắo.”
Đoán chừng mấy tổ kia đều đang cười, cả Hồ Lệ Quân ở bên cạnh cũng không nhịn được, ra ngoài thực địa nhiều, ăn nói cũng như đúc từ một khuôn rằ, muốn văn minh cũng không được. Giản Phàm lúc mới gặp lễ phép khách khí, giờ cũng có vài phần giống thổ phỉ.
“ Giản Phàm, tuyết lớn thế này kéo mọi người ra ngoài chịu tội, cậu có chắc không? Cậu chẳng phải lãnh đạo thực quyền, nên cẩn trọng trong các quyết định của mình, sai một lần thôi, lần sau có đúng cũng khó thuyết phục người khác lắm, đừng tiêu hao tín nhiệm của mình.” Hồ Lệ Quân thiện chí cảnh cáo:
“ Chưa thấy nghi phạm làm sao chắc được. “ Giản Phàm vẫn chăm chú nhìn quả kính viễn vọng, đáp có chút quả loa:
Tạm thời không có thông tin nào báo về cần chỉ huy, Hồ Lệ Quân phủi tuyết trên má, cầm bản đồ cũng đăng ký của đồn công án nói: “ Khu vực này có ba bãi than, mười sáu xưởng kim khí, hai trạm cung cấp khí hóa lỏng, ba xưởng chế phẩm giấy cùng 17 xưởng sửa chưa xe, thêm vào căn hộ độc lập, phải hơn 300, tra 2 ngày chưa hết ... này, cậu nghe tôi nói không đấy?”