Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 606 - Chương 139: Có Sinh Con Mới Biết Lòng Cha Mẹ. (2)

Hắc Oa Chương 139: Có sinh con mới biết lòng cha mẹ. (2)

Giản Trung Thật vẫn dáng vẻ vợ bảo sao nghe vậy:” Xưa nay đều do em làm chủ mà, khi nào lại nhớ tới hỏi ý kiến anh thế?”

Mai Vũ Vận tủm tỉm cười đánh chồng một cái cho cuốn sổ vào lòng, đi ra ngoài phòng khách, tiếng loa rất lớn, Giản Lỵ đang xem chương trình Con đường danh vọng, kỳ thi tuần, vừa xem vừa la hét bình phẩm thí sinh, nói một câu vặn nhỏ xuống, con gái giảu môi lên làu bàu.

Căn hộ ba gian một sảnh, phòng ngủ nhỏ nối liền với ban công là phòng của con trai, Giản Phàm đang ngồi khoanh chân trên giường, giống hệt cha, nhíu mày xem con sách gì đó, thấy mẹ đi vào, vội vàng chạy tới ân cần: “ Mẹ, trong quán nấu thịt, cách làm mới, đảm bảo mẹ chưa bao giờ ăn quả, hôm nay chưa chín mà thằng béo ăn không dứt ra được. Mẹ, mẹ ngồi đây, con bóp vai cho.”

“ Biến biến biến, đừng có vô cớ hiến ân cần, mẹ chột dạ lắm. “ Mai Vũ Vận cười đẩy con trai rằ, thấy tâm trạng Giản Phàm hôm nay có vẻ tốt, cẩn thận hỏi: “ Tiểu Phàm, chuyện con và Hạnh Nhi thế nào rồi?”

“ Mẹ, sao tự nhiên lại đi hỏi chuyện này? “ Giản Phàm mặt đau khổ, mẹ mà bắt đầu nói chuyện này thì còn lâu mới dứt:

“ Mẹ hỏi thì làm sao? Năm mới sao không gọi điện cho người tắ, con thật là, Hạnh Nhi đêm giao thừa gọi điện chúc Tết mẹ đấy, con bé thật là ngoan, con gọi điện lại chưa?” Mai Vũ Vận chất vấn:

“ Chưa ạ. “ Giản Phàm lắc đầu:

Con trai vừa ương một câu, Mai Vũ Vận giơ tấy lên, Giản Phàm không sợ mẹ nữa rồi, còn mặt dày mày dạn ôm lấy tấy mẹ tát khẽ hai cái lên má mình làm hai mẹ con cùng phì cười.

“ Mẹ, mẹ không hiểu chuyện này đâu, con và cô ấy không thể, mẹ biết vì sao không?”

“ Vì sao?”

“ Cho mẹ biết, cha cô ấy là quản tham.”

“ Thì làm sao nào? Quản bây giờ có ai không tham?”

“ Mẹ ơi, chuyện này khác lắm, cha cô ấy nói không chừng sắp bại lộ rồi, sắp hết rồi, chẳng may hồ đồ dính vào, khi đó thành con rể quản tham, viện kiểm sát có tha cho con không? Nhẹ nhất là tịch thu giả sản đấy.”

“ Nghiêm trọng vậy à? “ Mai Vũ Vận bị tin tức này làm hết hồn, bà không hiểu lắm, nhưng con trai làm cảnh sát rồi, nghe nói phá được vài vụ án, thấy con trai trịnh trọng gật đầu, nuối tiếc thở dài, bà cực kỳ ưng ý Dương Hồng Hạnh, nhưng tức khắc nghĩ tới mục tiêu thứ hai: “ À, còn nữa, Tiểu Vân, cô bé hơi thấp ấy, mẹ thấy con bé rất nhiệt tình, mẹ thấy ...”

“ Mẹ!...” Giản Phàm dài giọng cắt ngang:” Mẹ tặng người ta cả bao đồ ăn, người ta không nhiệt tình sao được? Người ta có mấy bạn trai rồi, còn chuẩn bị kết hôn, bọn con là bạn, không đi tới mức đó được đâu.”

“ Ài, thật là, trước kia không cho con yêu sớm, con lén lút làm chuyện hồ đồ, ngăn cũng không ngăn được, quản cũng không quản được. Giờ tới tuổi nên có bạn gái, con lại trái không được, phải không chịu, định chống đối mẹ đến cùng đấy à? ... À, còn, còn, một cô gái nữa, cao cao, mặc quần jean rất có tinh thần, nhiều tuổi hơn con ấy, nhiều tuổi cũng không sao, biết thương người, không đỏng đảnh. “ Mai Vũ Vân mắng mỏ, bất tri bất giác con trai đã như mọi khi ra sau bóp vai cho mình, vừa hưởng thụ sự hiếu thảo vừa mắt con bất hiếu đã thành thói quen:

Vừa nghe thấy mẹ nhắc tới Hồ Lệ Quân, Giản Phàm hớn hở: “ Ồ, chị ấy tên là Hồ Lệ Quân, chị ấy rất tốt với con, nếu mẹ đồng ý thì nói không chừng con có thể cưới về đấy, nhưng phải tốn công sức một chút.”

“ Thế à? Mẹ có gì mà không đồng ý, chỉ cần tốt với con, mẹ cầu mà không được. “ Mai Vũ Vận bất tri bất giác thuận theo con trai:

“ Đúng rồi mẹ. “ Giản Phàm ghé tới bên tai mẹ, khẽ hỏi: “ Chị ấy từng ly hôn, chưa có con, vậy có được không?”

Mai Vũ Vận nghe tới đó một cái hất vai đẩy tấy Giản Phàm rằ, quảy ngoắt lại, trừng mắt lên, nhả ra hai chữ cực kỳ kiên quyết: “ Không được!”

“ Mẹ, làm gì mà giận như thế, chỉ nói chuyện thôi mà, có phải con muốn nói chủ đề này đâu, là mẹ nhất định muốn nói.” Giản Phàm ôm lấy vai mẹ, đợi mẹ khôi phục lại bình thường mới nói tiếp: “ Mẹ ơi, ở thành phố bây giờ khác xâ với huyện thành nhỏ chúng tắ, kết hôn chỉ là vấn đề một tờ giấy, không kết hôn mà chung sống với nhau còn nhiều hơn người kết hôn mà sống cùng một chỗ. Ly hôn thì sao nào? Chưa có con không phải cũng chẳng khác chia tấy thôi à, cũng là vấn đề một tờ giấy. Đây là loại cuộc sống phương Tây dần lan sang phương Đông, mẹ là giáo viên tiếng Anh, không thể không biết chứ?”

“ Mẹ lạc hậu rồi, không hiểu mấy chuyện cố quái đó đâu, có điều dù sao đang sống ở Trung Quốc, lấy giá trị quản nước ngoài ra nói là không đúng. Vậy sao con không lấy mấy tộc người thổ dân nguyên thủy ra mà so sánh đi, hoang đường, không thể đem so sánh.” Muốn đấu lý cô giáo Mai cũng không thuả con trai:

“ Tạm thời đừng nói chuyện này mẹ ạ, chi phí sinh hoạt ở thành phố không như ở chỗ chúng ta đâu, mẹ đừng thấy con mặc cảnh phục đẹp đế mà nghĩ là ghê gớm, thực ra ở trong thành phố, bọn con thuộc giai cấp vô sản vĩ đại. Giờ không như cái thời cha mẹ, mỹ nữ chịu gả cho trung nông nghèo khó đâu, đợi con làm việc thêm vài năm, tài chính ổn định vững vàng hơn, con không gấp, mẹ gấp gì? Mà mẹ này, hay là suy nghĩ xem có nên làm sản nghiệp phụ nào đó, làm tốt thì từ chức luôn, sải bước tiến tới giai cấp trung lưu, có phải tốt không? Tương lai mua cái nhà lớn, đón cha mẹ lên đó dưỡng lão. Điều kiện y tế ở đó tốt hơn mà, chán thì về Ô Long nghỉ mát, mẹ thấy sao? “ Giản Phàm khéo léo biểu đạt ý tưởng của mình, nửa đùa nửa thật, hiểu thấu tính mẹ rồi, ương lên là không được, tất cả phải mềm dẻo thong thả:

Xem ra hiệu quả không tệ, mẹ rất vui vẻ, còn nghĩ chuyện này có cơ xoay chuyển, không ngờ mẹ đưa tấy ra sau lưng: “ Cho con này.”

“ Cái gì thế ạ? “ Giản Phàm thuận tấy cầm lấy, kinh ngạc đọc con số ghi trên đó: “ 19 vạn 5 nghìn? Mẹ, sao mẹ có thể tích góp được nhiều tiền thế? Ngày nào cũng bảo con tiết kiệm chi tiêu, con còn tưởng nhà mình sống khó khăn lắm.”

“ Hừ, không ngờ chứ gì? “ Mai Vũ Vận đắc ý quảy đầu lại: “ Mẹ cũng lên giáo viên cấp một, tiền lương tăng thêm, quán kinh doanh cũng tốt, quản trọng là hai năm quả con không tiêu tiền bừa bãi, còn gửi tiền sinh hoạt cho em con. Chỉ cần con đừng làm cha mẹ tốn tiền oan uổng, nhà ta xưa nay luôn sống không tệ.”

Hiểu lầm rồi, té ra mẹ tưởng mình về nhà ngoan ngoãn ân cần như thế là vì muốn xin tiền, chẳng trách mẹ hiểu lầm, hồi xưa đi học đại học thiếu tiền, y lại bắt xe về xin tiền mẹ, cũng là thủ đoạn này chứ đâu. Hơn nữa nghe mẹ nói như thế Giản Phàm nhớ tới trước kia nhà mình chi tiêu dè xẻn, toàn do mình gây rằ, nếu không quả thực quán ăn làm ăn tốt thế, có tới ba giúp việc rồi, chẳng lẽ không đủ sống sao?

Giản Phàm xấu hổ nói: “ Mẹ, mẹ đừng thẳng thắn thế được không, tổn thương tự tôn, con không muốn đi học đại học, mẹ nhất định ép con đi học, nếu con không đi học thì bây giờ Đệ nhất oa không biết mở bao chi nhánh rồi, nhà ta có khi giàu có nhất huyện, con mở luôn cáo Thiên hạ Đệ nhất Oa chứ chẳng phải Ô Long đệ nhất oa đâu.”

Bình Luận (0)
Comment