Đến 26 tháng Giêng, bấm ngón tấy tính toán, kỳ nghỉ sắp kết thúc, càng gần ngày kết thúc, giữa mày Giản Phàm càng có thêm sầu lo. Không phải vì chuyện làm ăn, chú ba ở quê lại kiếm giúp cho một người giúp việc, chàng trai tên Đại Kỹ, hiền lành chất phác, kế thừa truyền thống làm đầu bếp đời đời của của trấn Phong Lâm, tới quán đốt bếp, quét rác, nhặt rằu, tấy chân nhanh nhẹn. Thấy chuyện làm ăn ngày càng tốt, Giản Phàm đem phối phương sửa đổi truyền thụ cho cha, cha nấu ăn cả đời chỉ vài ngày là vận dụng thuần thục, không phải lo.
Vậy lo cái gì? Giản Phàm cũng không nói rõ được, Ô Long giống như thế' ngoại đào viên, chỉ cần tắt di động đi là gần như chẳng ai nhớ tới hay tìm được, mấy ngày quả bận rộn trong bếp, không liên hệ với trong đội. Chú hai tới một lần, ăn uống một bữa chẳng trả tiền, không nói gì hết.
Lo lắng mơ hồ đó tới khi ngày nghỉ sắp kết thúc, tối 26 tháng Giêng, đã hơn mười giờ rồi, ngoài quán có cái xe phanh gấp, sau đó loáng thoáng nghe có người gọi "Oa ca", Giản Phàm đang lau bếp lòng giật đánh thót, vội vàng chạy ra ngoài, gặp Tiêu Thành Cương mặt mày xám xịt, Trương Kiệt thì tóc tai bù xù, tinh thần sa sút.
Vừa đi vào Tiêu Thành Cương ôm bụng kêu thều thào như sắp chết: “ Oa ca, em đói.”
Trương Kiệt nhìn dáng vẻ hồng hào khỏe khoắn Giản Phàm một lượt, giọng cay cú: “ Cậu sống sung sướng quá nhỉ, mấy anh em chúng tôi mười mấy ngày rồi không về nhà, thảm hơn chó ... Đói rồi, nếu không phải Thành Cương bảo để bụng thì chúng tôi sớm ăn dọc đường rồi.”
Giản Phàm còn chưa kịp trả lời thì hắn thò đầu ra hô: “ Các anh em, vào ăn của đại hộ đi, vào hết đi.”
Chớp mắt thêm bốn người nữa, Lục Kiên Định beo béo, Trương Chí Dũng vạm vỡ và hai đồng đội chưa từng tiếp xúc. Vào quán nhìn thấy Giản Phàm tóc cắt ngắn gọn gàng, quần áo đầu bếp sạch sẽ , lại thêm cái tạp dề trắng tinh, vai vắt khăn mặt, nụ cười tươi rói, đúng là hình dáng điếm tiểu nhị trong mấy phim cổ trang. Lục Kiên Định đi đầu, cũng là lần đầu chứng kiến bộ dạng của Giản Phàm khi cởi bỏ cảnh phục, tức thì cười nghiêng ngả.
“ Các anh em, các anh em, Tiêu Thành Cương khen nơi này tới tận trời xânh, hôm nay mà ăn không ngon thì sao? “ Lục Kiên Định giơ tấy kích động đám đông:
“ Không trả tiền.”
“ Rỡ biển.”
“ Ăn không ngon không đi nữa.”
“ Mai lại tới ăn chùa.”
Đám cảnh sát thổ phỉ nhao nhao phụ họa.
“ Ngồi hết cả đi.” Giản Phàm phất khăn lau chỉ bàn, khiêu chiến sở trường của mình à, cho đám người nhà quê ăn uống này được mở mắt: “ Tiền có thể không lấy, nhưng mà nếu nuốt phải lưỡi của mình cũng không đền đâu, 5 phút! tắm Cường, hỗ trợ.”
Mệnh lệnh đưa ra đầy khí thế, tầng trên một người đáp lời chạy vào bếp.
Cả đám đói ngấu rồi, nghển cổ nhìn về phía bếp, chỉ thấy lửa bùng lên ở cửa sổ, tiếp đó là tiếng xèo xèo, mùi thơm bay ra thấm vào tới tận gan ruột, riêng ngửi mùi thôi mà quên hết vất vả đường xá rồi.
Đợi món ngon lên bàn trong lúc đói khát, chẳng khác nào sự dày vò tình nồng như lửa phải đợi mỹ nữ lên giường, cả hai khiến người ta cấp thiết như nhau, Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt vỗ bàn thúc giục, mấy người còn lại tuy miệng không nói nhưng bụng thì kêu mấy lần rồi.
“Tới đây.” Cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh mỹ diệu nhất trên đời, vị trợ bếp tên tắm Cường hai tấy bê một cái khay lớn rằ, còn to hơn cả gà hầm Tân Cương mấy phần, cái khay lớn như vậy mà đặt xuống bàn không có chút tiếng động nào cả, cho thấy công phu không tầm thường, động tác và giọng nói cùng vang lên:” Sườn phết mật, các vị ăn thong thả.”
Tên đúng như món, là sườn rán cháy cạnh, vì vẫn bốc hơi mà ngửi thấy mùi thơm ngọt lịm của mật ong, miếng sườn dài mười mấy cm kèm miếng thịt lớn, chất cao lên như hình kim tự tháp, rằu xanh lót khay, ớt thái điểm xuyết, sườn rán vàng sậm, sắc và hương bổ trợ cho nhau, đã mắt thấm phổi, có vài phần phong cách thô hào sơn dã, lại mang vẻ độc đáo riêng. Sáu cái miệng mở to, mười hai cái mắt nhìn chằm chằm, vừa ngửi vừa nhìn, nhất thời chẳng ai động đũa.
“ Ăn đi, ăn đi, nhà Oa cả chính là nhà chúng ta ... “ Tiêu Thành Cương dùng tấy bốc trực tiếp cho lên miệng gặm luôn, bị nóng la oai oái, nửa câu sau không nghe rõ là nói gì nữa rồi:
Lời này phát ra như hiệu lệnh xung kính, nào tấy nào đũa tấn công tức thì, tắm Cường đi tới bày khăn giấy lên bàn, giới thiệu: “ Đây là món đặc sản của Ô Long, dùng mật ong rừng ...”
Mà thôi chẳng cần giới thiệu nữa, giấy vừa đặt xuống thì khay cũng trống, mấy vị kia xem chừng đói lắm, trừ cái mồm chóp chép ra thì không còn rảnh chú ý tới cái khác nữa.
Món thứ nhất bốc hơi trong tích tắc, món thứ hai ăn như rồng cuốn hổ vồ, món thứ ba là mấy cái bánh bị sáu người ăn như chớp, món thứ tư là thịt bò hầm ai nấy múc đầy bát, đến món rằu cải trắng đưa rằ, đám động vật ăn thịt đều chê bai, vậy mà thử một miếng liền ăn như gió cuốn mây tàn. Bữa ăn này vừa hung vừa bạo, gần như lên bao nhiêu hết bấy nhiêu, đến chút canh cặn cũng bị họ chấm bánh bao ăn hết sạch, Lục Kiên Định vừa ăn vừa chửi mắng chú ý hình tượng, mấy tên đồng đội ậm ừ miệng, lòng thì chửi, chú ý hình tượng có mà bị cướp sạch à? Cho tới món thứ bảy, thịt cừu hầm đưa lên thì mấy vị này mới no tới ợ lên, thong thả nhai nuốt, rốt cuộc thì ăn uống trông giống người văn minh rồi.
Trong bếp Giản Phàm đang chuẩn bị món cuối cùng, thi thoảng thò đầu quả khe truyền thức ăn, nhìn đám đồng đội ăn như chết đói mà xót trong lòng. Người ngoài phản cảm với cái nghề cảnh sát này, toàn nghĩ tới cảnh nào là ngang ngược nào ăn tiền bẩn, nhưng không biết rằng cái nghề này nhiều vất vả và nhiều gian khổ mà khó tưởng tượng được, sáu người đều giày bẩn thỉu, quần áo nhăn nhúm, tóc tai bù xù, không biết là phải thức bao ngày rồi.
“ Giản Phàm, Giản Phàm. “ tắm Cường ghé tới hỏi nhỏ: “ Mấy người Thành Cương dẫn tới là ai thế, sao giống cướp đường gặp nạn, thổ phỉ bỏ trốn vậy, không tới mức đói đến thế chứ?”
Ở cái thành phố nhỏ lạc hậu mà bình yên no ấm này, đại khái không thể hiểu được vì sao trong thời đại này còn có người bị đói thành như thế, Giản Phàm đùa: “ Bọn họ còn ngang ngược hơn cướp đường, điên rồ hơn thổ phỉ, nhưng mà đáng thương hơn nạn dân, anh nói xem họ là ai?”
“ Là ai thế? “ tắm Cường chịu:
“ Cảnh sát mà thôi, còn có thể là ai được? Nào tắm Cường, anh bắc nồi đi, chuẩn bị hầm canh.”
“ Cái gì? Bọn họ có ăn nổi không? “ tắm Cường thất kinh:
“ Phải đi vài trăm km nữa, ăn quá ngấy rồi không húp chút thanh thanh đạm, lát nữa ngủ sẽ khó chịu lắm ...”
Giản Phàm nói rồi chuẩn bị khoai tây, cải trắng, cải thìa, đậu tây ... Chuẩn bị làm bách quải loạn thái, món hầm rằu tinh túy nhất của Đệ nhất oa, một lúc sau hai người mỗi người bê ba cái nồi nhỏ lên thẳng bàn, đám cảnh sát thổ phỉ ăn tám phần no không khách khí. Giản Phàm bê nồi cho Lục Kiên Định, Tiêu Thành Cương tự lấy nồi của mình, dùng đũa vớt sợi mì dài, ngửa cổ mút sùn sụt như rồng hút nước, bắn cả nước canh lên mặt Trương Kiệt, bị hắn tức khí tát một phát, Tiêu Thành Cương đứng im, chân dẫm trả, bê nồi vừa ăn vừa chạy vào bếp, đứng ở cửa bếp xem trò hề. Đồng đội biết hai tên này không sống yên lành với nhau được, cũng mặc kệ.