Sáng sớm mùa xuân vẫn là cảnh tượng của mùa đông, sàn gạch của Đệ nhất oa kết một lớp sương băng mong mỏng, như thường ngày, tới giờ là bận rộn, ngoài quán là tiếng kê bàn ghế, quét dọn, là Đào Hoa. Còn trong bếp, tiếng nước chảy và tiếng bát đũa leng keng, là Đại Hòe đang chuẩn bị, tiếng lửa cháy phừng phừng, Giản Trung Thật đang mở bếp, còn trong hầm rượu kiêm phòng thực phầm phía sau tiếng cốp chát là Giản Phàm và tắm Cường đang xử lý mấy công đoạn cuối cùng.
Trong lúc Giàn Trung Thật uống xong ấm trà đầu tiên thì bên trong cũng đã xong, cải trắng trong xanh có trắng, đậu hũ thủ công trắng nõn, miếng sơn dược ngâm trong nước lạnh, ba thứ nguyên liệu thường dùng nhất chất đầy ba chậu lớn, bên cạnh có vài chậu rong biển, rằu cần, cà chuả, mộc nhỉ ... Rồi hai mấy thứ thịt hoặc thái mỏng hoặc thái miếng đặt gọn gàng đâu vào đó trên bàn.
Rửa rằu thái thịt là bước khó quả nhất từ giúp việc thành đầu bếp, chuyện này không chỉ khảo nghiệm kỹ thuật, quản trong hơn nữa phải thể hiện được sự tỉ mỉ của đầu bếp trong công việc cần sự kiên nhẫn rườm rà này. Thời xưa có câu, nấu nương để ăn là hạ phẩm, nấu nướng làm nghề là trung phẩm, lấy nấu nướng làm thú vui mới là thượng phẩm. Trong mắt Giản Trung Thật, ông chưa bao giờ thấy con trai có chút mất kiên nhẫn nào giống phần đông mọi người, từ rửa rằu, thái rằu, thái thịt đều làm rất cẩn thận, ngày từ nhỏ nó đã coi bếp núc làm thú vui rồi.
Vui mừng đồng thời cũng thấy tiếc, cái nghề an thân lập mệnh bây giờ không đáng tiền nữa, cả con trai tìm thấy thú vui trong đó cũng không đi theo nghề này, càng nhìn con trai kỹ thuật đã thuần thục không thuả kém gì mình, càng cảm thấy tiếc.
“ Cha, nghĩ gì thế? “ Giản Phàm đổ nước đi, múc nước mới rửa tắy: “ Con đi rồi chỉ còn mình cha, ở Đại Nguyên có lần con mơ, nửa thời gian đi làm cảnh sát, tối về nấu nướng với cha, cha con mình mà có thể mở quán cha con thì tốt biết mấy.”
Giản Trung Thật cười lớn, mấy năm quả nhìn con trai, càng nhìn càng vừa mắt, dặn dò: “ ra ngoài nhớ đừng tranh chấp với người tắ, chớ học chú con, làm cảnh sát nói chuyện với ai cũng trừng mắt quát nạt, làm ăn cần hóa khí sinh tài, làm người càng cần hóa khí, con người sống mấy chục năm, chuyện vui không nhiều, tốn thời gian đi giận người khác là không đáng.”
Giản Phàm biết cha ẩn dụ chuyện mình về nhà tâm sự nặng nề, đại khái giống như mẹ, nghĩ mình vẫn giận Hương Hương, chỉ cười vâng dạ, rửa tắy, rửa mặt, đầu vừa nhúng vào nước lạnh liền rùng mình, đầu óc hết sức tỉnh táo, nhìn cha tóc thêm sợi bạc, mặt thêm gầy gò, cuối cùng cũng phải nói câu không muốn nói: “ Cha, con đi đây.”
“ Ừ, đi đi. “ Giản Trung Thật đứng dậy vỗ vai con trai mấy cái, rời hậu viện, rời bếp, rời quán, Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt đỗ xe bên ngoài đã sớm mất kiên nhẫn. Giản Phàm định lên xe thì thấy cái xe đạp quen thuộc liền dừng bước, mẹ cũng tới rồi.
“ Mẹ, con đi đây.”
Mỗi lần rời nhà đều có chút gian nan, toàn bị mẹ mắng vô tích sự, cứ thích ru rú ở nhà.
“ Ừ, đi đi, đừng vô tích sự như thế, lớn như thế rồi, đuổi cũng không đuổi đi được nữa. “ Mai Vũ Vận đem túi trong giọ xe đưa con trai, là mấy món ăn vặt, sợ con trai đi đường bị đói:
“ Mẹ, cũng không biết bao giờ con mới có thể trở về thăm cha mẹ, một năm về mười lần, mười năm được có trăm lần, con chỉ muốn ngày ngày ở bên cha mẹ. “ Giản Phàm chẳng sợ mẹ mắng nữa rồi, ôm vai mẹ lưu luyến:
“ Đi đi. “ Mai Vũ Vận đẩy con trai lên xe, mắng: “ Lớn thế này rồi, còn muốn cha mẹ nuôi nữa à, đi mau ... Thành Cương, đi đường cẩn thận.”
Cái thằng con không có tiền đồ này, mỗi lần rời nhà là lằng nhằng nửa ngày trời, hai vợ chồng vẫn tấy mãi, cuối cùng xe cũng biến mất ở cuối con đường, Mai Vũ Vận thu lại nụ cười, vẻ mặt không khác gì con trai:” Nó đi rồi, vậy là chỉ còn chúng tắ, thực không muốn chúng nó lớn lên, từng đứa từng đứa đều đi ... Lúc nhỏ thì lo chúng chẳng giỏi giang, giờ sợ chúng giỏi giang quá, ném vợ chồng mình ở một bên.”
“ Năm xưa bảo em sinh đứa nữa giữ ở nhà, em không chịu.”
Mai Vũ Vận phì cười, đấm chồng một cái, câu này thật giống hệt thằng con lắm trò.
Khi cảnh sắc từ núi đồi cây cối chuyển sang đồng ruộng, từ đồng ruộng thành nhà cao tầng, bên tai không còn yên tĩnh nữa mà thành tiếng còi xe, tiếng người huyên náo, không còn không khí tươi mát của núi rừng, mà là mùi xăng khói hỗn hợp mùi thành thị. Giản Phàm thở dài, lại tới Đại Nguyên rồi.
Khi còn nhỏ nguyện vọng lớn nhất là lên thành phố, giờ nguyện vọng lớn nhất là về nhà.
Đôi khi Giản Phàm thấy mình mang tấm thân hai mấy, nhưng trái tim đã bảy mấy rồi, theo mấy vụ án, trải quả bi hoan ly hợp mà nhiều người cả đời chưa chắc được trải nghiệm. Chỉ mấy tháng mà cảm giác mấy chục năm trôi quả, cảm xúc rất nhiều, có lên có xuống, nhưng thứ còn lại duy nhất là sự quyến luyến càng lớn với nhà, với cha mẹ. Con người thì thay đổi rồi, thay đổi rất lớn rồi, song vẫn chẳng có tiền đồ gì như cũ, chỉ muốn về nhà thôi, sự nghiệp, ái tình, tiền bạc đều không phải thứ quá quản trọng nữa, ít nhất cảm xúc lúc này là vậy.
Đường phố và nhà cửa không có gì thay đổi, rộng rãi, cao lớn, hơi thở thời đại, người cũng chẳng có gì thay đổi, xuân hạ thu đông vẫn cứ người quả người lại tấp nập như thế. Tiêu Thành Cương lái xe thẳng về cái chi đội cũng không có gì thay đổi, vẫn trạm gác nghiêm trang, đồng nghiệp ra vào vội vã, sau Tết, mọi thứ đã khôi phục lại như thường.
“ Oa ca, đội trưởng Lục và đội bốn cùng ra hiện trường ... Chúng ta nghĩ một chút, văn phòng của anh vẫn còn nguyên đấy, em ở bên cạnh.” Tiêu Thành Cương đỗ xe ở sân:
Trương Kiệt quảy đầu nhìn Giản Phàm suốt dọc đường khép mắt ngủ gật:” Giản Phàm, phát biểu cảm xúc đi, cuộc sống hạnh phúc đã kết thúc, thế nào cũng phải có chút cảm xúc chứ? Nếu không cảm xúc anh hùng trở về thế nào?”
“ Anh hùng cái rắm.” Giản Phàm phát biểu một câu cảm xúc thô tục, đội trọng án ban ngày luôn hết sức vắng vẻ, giống như không hoan nghênh vậy: “ Không có lễ nhạc đã đành, ít nhất cũng phải trải thảm hoan nghênh chứ.”
Tiêu Thành Cương vừa mở xe nhảy xuống: “ Oa ca, đừng có suốt ngày coi mình là đại gia, bằng vào việc anh làm, nếu là hiệp cảnh không biết khai trừ bao lần. Giờ lấy công bù tội đã là may đấy.”
“ Giản Phàm, giờ lại độc thân rồi, đừng về lủi thủi ăn một mình nữa, tối nay tới nhà tôi đi, để vợ tôi nấu ăn cho một lần. “ Trương Kiệt cũng trêu:
Giản Phàm cười ha hả, hỏi chuyện Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt, không ngờ hai đồng chí già sau Tết một vinh quảng nghỉ hưu, một thì bệnh xin nghỉ hưu, vinh quảng là Nghiêm Thế Kiệt, bệnh là Thời Kế Hồng. Khỏi phải nói, thấy Giản Phàm nghỉ dài hạn là hai đồng chí già biết tương lai tổ chuyên án chẳng hi vọng, dứt khoát nghỉ luôn. Ba người đi trong hành lang vắng lặng, không thể khôi phục lại ngày tháng cũ nữa rồi, ai có thể ngờ cách đây hơn một tháng, nơi này là tiêu điểm của cả thành phố.
“ Đưa chìa khóa ... Hai người tới đây thôi, đừng đợi tôi, tôi đi một mình.” Giản Phàm nhìn văn phòng lạnh lẽo, chẳng muốn ngồi xuống, đưa tấy đòi chía khóa xe, Tiêu Thành Cương không muốn, bị Giản Phàm đấm vài cái thò tấy vào túi láy mất, hai người kia hỏi đi đâu cũng không đáp, lái xe đi như làn khói:
“ Mẹ nó, chắc tìm em nào đó bắn pháo rồi, có cái mặt đẹp trắng trẻo đẹp trai thích thật. “ Tiêu Thành Cương làu bàu:
“ Nhịn lâu như vậy, không để cậu ta động cỡn một hồi, nếu không lấy chúng ta ra bắn thì bỏ mẹ ... Đi nào, lên tầng ba luyện tập, dạy tôi vài chiêu chân tầm thấp.”
Trương Kiệt khoác vai Thành Cương lên phòng luyện tập tình ba, cuộc sống hình cảnh đơn giản, giải trí ngoài uống rượu, chơi bài thì chỉ có một việc, là luyện tập, kỳ thực là đánh nhau.