“ Đội trưởng, thời gian quả về nhà, tôi bình tâm nghĩ lại nhiều chuyện, có lẽ chúng ta luôn bị người ta dắt mũi ... Chúng ta căn bản không phải đối diện với tập đoàn buôn lậu cổ vật đâu, có lẽ vào cái thời Tằng Quốc Vĩ thì đúng là chúng dựa vào buôn lậu cổ vật mưu lợi, nhưng giờ tôi cảm giác không đơn giản như thế nữa, ẩn chứa bên trong là tội ác còn lớn hơn.”
-“Năm mới tuyết lớn phong tỏa lối đi, đặc cảnh khắp nơi, đám người Tề Thụ Dân làm sao mà thoát? Đồng Cô Sơn khả năng chỉ là quân cờ bị vứt bỏ, ném ra để cho chúng ta nhặt, chỉ có hắn bị bắt thì vụ án này mới kết được, hóa giải cục diện căng thẳng khi đó. Anh thấy rồi đấy, bắt được Đồng Cô Sơn, đám người trên tỉnh, thành bận rộn mở tiệc mừng công, toàn bộ quá trình truy bắt liền lơi lỏng, hai vụ án kia bỏ lại cho chi đội, họ quản tâm tới danh nghĩa kết thúc vụ án 14 năm thôi ... Anh không thấy kỳ lạ à, kẻ chạy xâ mấy nghìn km thì bị người ta bắt dễ dàng, những kẻ ngày dưới vành mắt thì lại chuồn mất.” Giản Phàm đang nói dở thì nghe thấy tiếng gõ cửa sắt rầm rầm, liền im ngay:
Tần Cao Phong nghe tới chỗ hay, không ngờ bị phá đám, cáu kỉnh quát một tiếng "đợi chút" rồi đi ra mở cửa, Giản Phàm quảy đầu nhìn, chỉ thấy cửa mở rằ, là Ngũ Thần Quảng.
“ Chi đội trưởng, chú tới rồi. “ Giản Phàm mỉm cười đứng dậy hỏi thăm:
Có điều Ngũ Thần Quảng mặt mày âm trầm, nhìn Giản Phàm rất bất thiện, như nhìn ra nụ cười kia có phần giả, ngọt nhạt nói: “ Sao tôi thấy Cao Phong đáng lẽ không phải là người đầu tiên cậu tới thăm? Trong mắt không có lãnh đạo nữa à?”
“ Chi đội trưởng, đôi khi con mắt nhìn thấy không phải là thật, lời đồn lại càng sai, chú không phải bảo tôi, khi không tin được ai thì chỉ có thể tin mình à?” Giản Phàm hiểu ngay, hành động nào đó của Tiêu Minh Vũ bị Ngũ Thần Quảng hiểu rồi, từ chuyện báo công lẫn điều chuyện bị áp xuống, thấy rõ thái độ của ông tắ:
“ Tôi vốn không định gặp lại cậu nữa, có điều biết tin cậu ở chỗ Cao Phong, lại thấy mình có lẽ trách sai cậu, tôi hỏi thẳng, giờ ban điều tra hình sự cục chuẩn bị điều cậu tới làm trợ lý, nói không chừng có tương lai đấy, muốn đi thì báo danh, tôi không cản, ở lại thì nói không chừng xui xẻo như cậu tắ.” Ngũ Thần Quảng chỉ Tần Cao Phong làm điển hình phản diện, mắt nhìn xoáy vào Giản Phàm, có điều thấy y chẳng hề bất an vì bị phát hiện mánh khóe mà thản nhiên đối diện:
“ Chi đội trưởng, chú làm tôi hồ đồ rồi, bây giờ tôi còn không biết mình phải chịu trách nhiệm với tổ chức hay là với lãnh đạo đây, phụ trách với lãnh đạo cũng không biết là phụ trách với lãnh đạo nào, chú định ép tôi vào hệ phái nào đó à? Tôi là cảnh sát nhân dân chứ không phải giả nô của ai hết. “ Giản Phàm không nhún nhường, giọng điệu càng chướng tai trực tiếp đối đầu:
Tần Cao Phong có chút bất an nhìn sắc mặt Ngũ Thần Quảng, Giản Phàm thay đổi ra sao thì cái miệng ác độc không thay đổi, một câu nói vạch trần thâm ý của lãnh đạo. Hệ thống công an quá lớn, lãnh đạo nào cũng có thế lực của mình, bề ngoài thì đoàn kết êm thấp, bên trong đấu đá dã dội, tranh quyền, tranh lợi, tranh người, tóm lại là đấu nhau tưng bừng chưa bao giờ ngơi nghỉ.
Tiêu Minh Vũ vì vụ án Phân cục Tấn Nguyên ảnh hưởng tới sĩ đồ, trước giờ luôn cùng Ngũ Thần Quảng minh tranh ám đấu, khi đó cùng ở chi đội điều tra hình sự, một là phó chi đội trưởng, một là chính ủy, hai người cùng cạnh tranh chức phó xử. Ngũ Thần Quảng bị vị thông giả ở chi đội điều tra kinh tế ảnh hưởng, làm Tiêu Minh Vũ vượt mặt, Ngũ Thần Quảng không vừa, được cục trưởng Lương tán thưởng, thường xuyên quả mặt lãnh đạo trực tiếp là Tiêu Minh Vũ để báo cáo với cục trưởng Lương, hai người liên tục gài bẫy nhau.
Chỉ sợ chi đội trưởng nóng tính lên làm chuyện vượt kiểm soát thì không xong, Giản Phàm không phải cấp dưới bình thường, tự tôn của y lại cực cao, một khi xung đột ai biết thằng nhãi đầy bụng chủ ý xấu này sẽ làm gì, định giảng hòa thì Ngũ Thần Quảng ngăn lại: “ Nhóc con, tôi tiểu nhân trước quân tử sau, hay dở gì thì tôi là chi đội trưởng, tôi không gật đầu thì cậu đừng hòng đi được, bình sinh tôi ghét nhất kẻ giờ trò sau lưng tôi, vốn chuẩn bị thương lượng đưa cậu lên cậu, giờ cậu không muốn đi phải không?”
Rõ ràng là nói ngược, mơ hồ có chút uy hiếp, ý tứ là đừng chọc vào tôi, nếu không thì không đi được đâu. Tần Cao Phong không hiểu vì sao chi đội trưởng nổi giận như vậy, mở miệng định khuyên lại bị trừng mắt ngăn lại, một cảnh sát nhỏ nếu vô tình chọn nhầm đội thì có thể được tha thứ, nhưng nếu mà xen vào mâu thuẫn giữa hai lãnh đạo, cơ bản không có kết cục tốt.
“ Ai bảo tôi không muốn đi? “ Giản Phàm đối đầu trực diện luôn, cười nhạt: “ Mấy tháng trước tôi đã muốn đi, là chú giữ tôi lại, giờ tôi muốn đi, còn định giữ tôi à? Tôi ở Ô Long bán thịt còn kiếm được nhiều tiền hơn làm cảnh sát. Bằng khả năng của tôi, ở Đại Nguyên này tôi nhắm mắt cũng kiếm được cách kiếm tiền nhiều hơn bội phần, cái bộ cảnh phục này uy phong thật đấy, nhưng giá trị thì thấp quá, chú định chèn ép tôi đấy à? Đùa với ai vậy, thử đuổi tôi về Ô Long xem, tôi vừa công tác vừa kinh doanh, tôi cám ơn còn không kịp, còn mất bộ cảnh phục này thì tôi đi kinh doanh luôn, đừng có mà dọa tôi.”
Thấy Ngũ Thần Quảng nghẹn tím cả mặt, Tần Cao Phong hết hồn, hắn có kinh nghiệm rồi, lần trước mời mẹ Giản Phàm lên mà suýt trở mặt thành thù, lúc này không thể không nhảy ra rồi, đứng giữa hai con gà chọi: “ Nói không chừng là lãnh đạo cục thực sự nhìn trúng Giản Phàm, không có ý gì khác ... Chi đội trưởng, anh vào nhà đi ...”
Nói rồi kéo Ngũ Thần Quảng kéo xuống ghế sô pha.
Tần Cao Phong kéo xong Ngũ Thần Quảng ngồi, kéo Giản Phàm ngồi, vừa pha trà rót nước, vừa nhìn hai người ngồi im lìm, chửi thầm trong bụng, đã xui xẻo còn gặp chuyện này, tỏ ra tự nhiên hỏi: “ Chi đội trưởng, hôm nay sao lại nhớ tới tôi thế?”
“ Không có chuyện gì hết, lòng bực mình, tìm cậu uống vài chén, có rượu không?”
“ Có!”
“ Lấy ra đây.”
Xem ra hai người này thường uống rượu với nhau, chẳng trách quản hệ gần gũi như vậy, Tần Cao Phong vào bếp, lát sau lấy ra chai rượu Phần, tấy phải cầm túi rằu cải muối ớt và lạc rằng, vừa đặt xuống bàn chuẩn bị lấy đĩa để đồ nhắm, Ngũ Thần Quảng mở nút rót vào ba chén trà, sau đó cầm chén làm một hơi cạn luôn.
Có vẻ cố ý gạt Giản Phàm sang một bên, Ngũ Thần Quảng chỉ rót rượu để đó, quảy sang chạm cốc với Tần Cao Phong, sau đó thở ngắn than dài nhắc chuyện cũ. Có vẻ ông ta quen với cha của Tần Cao Phong, tiếc bạn gìa đi quá sớm, mình lại không trông coi tốt con chiến hữu, khó khăn lắm mới thành giả lập nghiệp, lại chẳng bao lâu thì ly hôn, khó khăn lắm mới lên được vị trí đội trưởng, lại gặp chuyện này, tóm lại là Ngũ Thần Quảng quy hết trách nhiệm lên đầu bản thân.
Với một người có thể cả ngày rúc trong bếp tự làm tự ăn tự vui một mình như Giản Phàm, cố tình lạnh nhạt y cũng chẳng ích gì, cười thầm nhìn hai người trước mắt, trước kia là hai vị đội trưởng mình phải ngước mắt lên nhìn, giờ chỉ thấy giống bao người bình thường khác mà thôi.