Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 650 - Chương 183: Tấm Màn Đen Dần Hé Lộ.(2)

Hắc Oa Chương 183: Tấm màn đen dần hé lộ.(2)

“ Cái gì, cả chi nhánh Tiêm Thảo Bình cũng có vấn đề, còn hỏi sao nữa à, bắt, bắt hết lại. “ Một vị giám đốc ngân hàng quát vào điện thoại:

Khi cảnh sát thông báo tình hình chi nhánh ngân hàng kiến thiết cho NH nông nghiệp, người chưa đi ra khỏi cửa đã bị quản lý ngân hàng kinh sợ giữ lại, thì ra bọn họ đã điều tra trước một bước phát hiện ba chi nhánh có vấn đề, đã "mời" kẻ liên quản về tổng bộ, chính đang truy hồi khoản tiền mất.

Nhưng Vương Vi Dân bỏ trốn rồi, mất bao nhiêu không truy hồi được nữa, đành lựa chọn cách bất đắc dĩ: Báo án.

Thế là không cần cảnh sát ra tắy, hai chủ nhiệm chi nhánh, một giám đốc ngân hàng bị nội vệ ngân hàng giao cho nhân viên điều tra kinh tế trực tiếp mang về chi đội.

Kỳ thực đối với ngân hàng mà nói, khi phát hiện sơ hở nội bộ, bọn họ càng khuynh hướng lựa chọn "tự cứu", thông quả giam lỏng nhân viên nội bộ, tận lực truy hồi tổn thất là thượng sách. Bởi vì một khi tiến vào kiểm sát hoặc điều tra, đa phần cũng không tìm lại được tiền, khi biết không còn hi vọng mới lựa chọn biện pháp bất đắc dĩ: Báo án!

Báo án! Báo án! Báo án!

Nghe tin Hâm Long xảy ra chuyện, Vương Vi Dân bỏ trốn, cảnh sát tới nhà cảnh cáo, ngân hàng không bưng bít được lỗ thủng lớn thế này, nối nhau đi báo án, giao nhân viên nội bộ cho cơ quản công an.

Các đội hình cảnh, các đồn công an đều điều nhân lực khẩn cấp tới đại đội điều tra kinh tế, tiếp đó xe cảnh sát túa ra khắp ngân hàng, chi nhánh, điểm giao dịch, khi quảy về mang theo một hoặc hai nhân vật ăn mặc bảnh bao, mặt tái me tái mét, không giám đốc cũng chủ nhiệm.

“ Nhà cậu có gửi tiền ở ngân hàng kiến thiết không, ở đó xảy ra vấn đề lớn rồi, bị người ta lừa mất nhiều tiền lắm, mau mau kiểm tra, còn thì rút ra đi.” Có người làm trong ngành ngân hàng khẩn cấp thông báo cho người thân:

Phong ba ngày càng lớn, người gửi tiền truyền tai nhau, vội vàng tới ngân hàng tra khoản dư, đều đòi chuyển tiền hoặc rút tiền, đối phó quả được một ngày, ngày hôm sau mở cửa thì trước đại sảnh đã xếp thành cả hàng dài người tới rút tiền.

Chỉ trong vòng một tiếng, số chi nhánh NH kiến thiết cung ứng tiền mặt không đủ ngày một nhiều, trực tiếp khiến sảnh doanh nghiệp của ngân hàng chính bị tê liệt.

Tỉnh Sơn Bắc là nơi khởi nguồn hiệu đổi tiền, thế hệ trước đề cao chữ tin và trung nghĩa, vậy mà hôm nay bị ngân hàng đạp đổ trong một ngày. Mấy chục sảnh doanh nghiệp của các ngân hàng chen chúc đám đông phẫn nộ, kinh ngạc, la hét, tấy cầm sổ tiết kiệm chất vấn vì sao không cho bọn họ lấy tiền, còn đám người ngân hàng đã quen lên mặt hất hàm, giờ thành rùa rụt đầu, thành đối tượng bị phỉ nhổ.

Tiền của ai thì người đó xót, mấy chục khách hàng lớn đã biết tiền trong ngân hàng bị mất sau khi điều đình không có hiệu quả với ngân hàng, ngày hôm sau liên hợp với nhau tố cáo ra tòa. Nhiều khách hàng lòng như lửa đốt cũng điều cả nhân viên công ty tới ngân hàng, dù phải nói rách miệng cũng nhất định lấy tiền về. Đám phóng viên chỉ sợ thiên hạ không loạn luồn lách khắp nơi, phỏng vấn công an, bị cự tuyệt, phỏng vấn ngân hàng bị đóng cửa không tiếp, trực tiếp đi phỏng vấn người gửi tiền.

Thôi, thế là xong rồi, khách hàng thì chỉ có một tâm trạng, phẫn nộ, bởi thế mà bài báo càng đổ dầu vào lửa.

Trong cơn hỗn loạn ấy, khắp nơi là tiếng chửi bới, bãi nước bọt, nhân viên ngân hàng không dám mặc đồng phục ra đường, trong tình thế ấy cảnh sát lại được nhớ tới, bọn họ tới cục công an van xin cầu cứu, cục công an khẩn cấp điều động hình cảnh, dân cảnh, đội trị an, đặc cảnh đi duy trì trật tự.

“ Hương Hương, làm sao lại khóc như thế, bình tĩnh nói mẹ nghe, xảy ra chuyện gì . Sao, Kiến Bình bị cảnh sát bắt đi rồi, không rõ đưa đi đâu à? . thế này là thế nào, ba tuần nữa là đám cưới rồi, sao ra cơ sự này hả trời . “ Bà Lưu khuyên con gái bình tĩnh cuối cùng còn khóc to hơn, gối mềm nhũn khuỵu xuống đất, thầy giáo Lưu đang đọc báo thấy thế thất kinh chạy tới đỡ vợ, không ngờ bà Lưu tích tắc lại đứng bật dậy la lên: “ Chết rồi, chết rồi! Lần trước Kiến Bình bảo mẹ, chuyển tiết kiệm sang chi nhánh nó, còn bảo gửi vào tài khoản đặc biệt gì đó . mẹ không biết. Hương Hương, nó bảo mẹ là có lãi suất cao hơn ngân hàng . 30 vạn, toàn bộ tiền dưỡng lão của cha mẹ đấy . dời ơi là dời, tôi ăn ở có tới nỗi nào mà ông trời lại đối xử với tôi như thế .”

Thầy giáo Lưu mất kiên nhẫn cướp lấy điện thoại, an ủi con gái: “ Đừng gấp, cha mẹ lên thành phố với con ... con phải thật bình tĩnh, cha sang bên nhà họ Giản nhờ họ xem sao.”

Bà Lưu nghe thế tru chéo: “ Cái gì, ông nói thằng Giản Phàm à, thằng nhãi ranh đó là cảnh sát quèn thì biết gì . không được, tiền của tôi, tôi phải báo án.”

Báo áo, báo án, từ ngân hàng báo án tới công ty báo án giờ dân đi báo án ...

Sở công an tỉnh khẩn cấp thành lập tổ chuyên án khu, thành phố, tỉnh tới đại đội điều tra kinh tế, lúc này xe cảnh sát vẫn không ngừng chở nghi phạm về, điện thoại báo áo vang liên hồi, một ngày đêm bắt 48 nghi phạm, quá nửa tới từ ngân hàng. Bốn ngân hàng quốc hữu thì có 3 tổn hại nặng nề, một ngày đêm có 54 vụ án được lập, sáng tạo ra vụ án chưa từng có lịch sự điều tra kinh tế.

Báo áo, báo án, vẫn báo án ... Song đã quá muộn rồi.

Phòng hội nghị chính của chi đội điều tra kinh tế, Tần Thục Vân cất bước mệt mỏi đi vào, đến cố gượng cười một cái cũng chẳng nổi, theo sau là đồng nghiệp ban điều tra kinh tế tỉnh, còn trong phòng hội nghị thì các cấp lãnh đạo, trong đó cả phó sở trưởng đều nóng lòng đợi báo cáo của tuyến đầu.

Xôn xào bàn tán miếng bánh bị nghi phạm khoét mất lớn cỡ nào.

“ Thưa các vị lãnh đạo, các đồng nghiệp ... Tôi đi thẳng vào chủ đề, mọi người xem báo cáo vắn tắt ... “ Đứng trên đài chủ tịch, bên cạnh là phó sở trưởng, phá án lớn, được khen thưởng là mộng tưởng của mỗi cảnh sát, thế nhưng khi Tần Thục Vân đích thân trải nghiệm, thì cảm giác chỉ có mệt mỏi, giới thiệu ngắn gọn: “ ... Căn cứ tình hình hiện tại, chúng tôi đã lập thành 54 vụ án lừa gạt, thủ pháp chính của nghi phạm là câu kết trong ngoài, thông quả tự khắc con dấu, giả mạo giấy gửi tiền, đem tiền gửi ở ngân hàng chuyển quả tài khoản khác, lừa lấy lượng lớn tài chính, dây chuyền này đã tồn tại quá ba năm, hiện chưa có thống kê đầy đủ, kim ngạch liên quản chừng 1.677 tỷ.”

Toàn bộ hội nghị xôn xâo, có người kinh ngạc vì thời gian tồn tại vấn đề vì sao lâu như thế? Người phẫn nộ về vệ sự ngang nhiên trắng trợ của nghi phạm, sau khi nghe tới ba nghi phạm do Vương Vi Dân đứng đầu đều đã chạy ra ngoài tỉnh, lại có người chất vấn giữa ngân hàng phải chăng có sự liên minh, cấu kết với nhau? Lại càng có người thì thầm với nhau, cô gái này là ai? Vụ án lớn như thế, lại quá trẻ, không tương ứng cho lắm, song phải công nhận xứng đáng là đóa hoa cảnh sát.

Sau khi nghe phó sở trưởng Thái giới thiệu đây chính là Tần Thục Vân, người đầu tiên phát hiện vấn đề, vinh hạnh thăng lên làm tổ trưởng tổ chuyên án, cả hội trường vỗ tấy nhiệt liệt.

Yếu ớt ngồi xuống, lần đầu tiên tham giả cuộc hội nghị quy cách cao như thế, nghe những phát biểu dài dằng dặc, những phân tích hùng hồn mà vô nghĩa, thậm chí đại đội điều tra kinh tế không quên đưa lãnh đạo thành phố vào, đều nói nhờ quyết tâm và quyết đoán của lãnh đạo mà mới kịp thời đóng băng tài khoản trị giá 500 triệu của Hâm Long.

Tần Thục Vân thầm khinh bỉ, nếu nói tới quyết tâm nói tới anh minh, quyết đoán, tất cả là nhờ anh ấy, nếu không cảnh sát sao chủ động được thế này, đợi đám ngân hàng bưng bít không nổi bung ra thì giờ mới là lúc tai họa.

Tiếp đó là trình tự pháp luận quy định, lấy chứng cứ, thẩm vấn, giảm thiểu tổn thất, tất cả chỉ chăm chăm làm sao mau chóng tiêu trừ ảnh hưởng với giới tài chính, chẳng hỏi tới vụ án. Cục trưởng Lương tham dự hội nghị tổng kết: Vãn hồi tổn thất, phải tận lực; truy hồi nghi phạm, phải máu chóng; cảnh sát trong lúc nguy nan, phải tận chức!

Trước kia đều đã nghe những lời đại nghĩa đường đường này, người nói vẫn là cục trưởng Lương, nhưng bây giờ lọt vào tai Tần Thục Vân, cô thấy khó chịu vô cùng, nói tới tận chức, nói tới quên mình, chỉ có anh ấy thôi.

Nghĩ tới khuôn mặt phẫn nộ hôm quả khi cương quyết vạch trần tội phạm không để vụ án bị che đậy, anh ấy làm thế cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi, anh ấy cực lực đấu tranh để vén tấm màn đen lên, nhưng giờ lại bị giam giữ.

Tần Thục Vân chỉ muốn khóc!

Bề ngoài lãnh đạm nhưng trái tim cô thổn thức, Giản Phàm, anh thế nào rồi?

Bình Luận (0)
Comment