Mình có phải cảnh sát bẩn không?
Câu nói của Thân Ngưng Sương luôn khiến Giản Phàm để bụng, hôm nay nghe Ngũ Thần Quảng nói, nhẹ lòng không ít, chi đội trưởng trước kia trừng mắt vểnh râu, hơi chút chửi mắng người khác, giờ thuận mắt hơn quá nhiều. Ấn tượng về đối phương đều thay đổi hẳn, hai người trò chuyện vui vẻ, từ phong tục tập quán Ô Long tới ăn uống dưỡng sinh, nói tới chuyện ở Phân cục Tấn Nguyên, chưa bao giờ nói nhiều như thế, chưa bao giờ tâm đầu ý hợp như thế, tới khi có người ban đốc sát tìm, nói cục trưởng Lương đích thân tới.
Ngũ Thần Quảng đứng dậy chỉnh trang, dáng vẻ trở thành đại nghĩa đường đường, nghiêm mặt bảo Giản Phàm: “ Nhóc con nghe đây, ra khỏi cái cửa này, tôi vẫn là chi đội trưởng, cần chửi phải mắng cậu là tôi vẫn làm không nương tấy ... Cúi đầu xuống, cụp đuôi vào, đừng có làm anh hùng, trong ngành cảnh sát này không có anh hùng, dù có cũng nằm trong mộ ... Đại trượng phu phải co được duỗi được, cứng được mềm được, nhận sai kiểm điểm, thành thật hối lỗi, khiêm trốn làm người, mấy kiêu hùng đều ngã trong tấy cậu, tôi đoán, vụ án sẽ quảy về chi đội, tôi hi vọng cậu kết án, đích thân bắt hung thủ.”
“ Vâng! Chú Ngũ. “ Giản Phàm kính lễ, xưng hô chẳng ra thể loại gì:
Thế là chi đội trưởng Ngũ uy phong sải bước ra khỏi phòng, đón cục trưởng Lương, theo sau là cảnh sát viên Giản Phàm đầu cúi gằm hối lỗi.
Ngũ Thần Quảng tự tới ban đốc sát là để cho mình đường lui, bảo vệ tôn nghiêm của cục trưởng Lương, cục trưởng Lương đích thân tới đây là cho Ngũ Thần Quảng một cái thang để xuống, vì thế vui vẻ mà hồ đồ bỏ quả chuyện xử lý.
Có điều Giản Phàm vẫn xui xẻo, theo trần thuật điều tra của ban đốc sát, hành vi nổ súng là có thật, nổ súng với đơn vị anh em là không thỏa đáng, kiến nghị chi đội giáo dục
nghiêm khắc. Nên nhớ "không thỏa đáng
chứ không phải "không đúng", giờ màn đen vén lên, ai dám nói bắt nghi phạm là sai? Ngân hàng đang mong cục công an truy hồi tổn thất, dám truy cứu à?
Đội ngũ cảnh sát xưa nay có sai thì sửa, thế nên Giản Phảm bị xử phạt rất nghiêm khắc, phải viết một bản kiểm điểm thật sâu sắc.
Đại đội bốn nằm ở ngoại ô vắng vẻ, cả ngày nhàn tản đi ra đi vào, bây giờ bận tối mắt tối mũi, mấy chúc nghi phạm, người nhẹ tạm tha về nhà, người nặng thì chuyển đại đội điều tra kinh tế. Thế là hai bên đường gần đại đội bốn mở triển lãm xe hơi, nào là Hummer gầm cao bánh to hầm hố, nào là Mercedes đen sang trọng, hơn người ta một bậc, nào là xe đua tạo hình phong cách, Audi đi khắp mọi nơi, căn bản không có chỗ cho Santana, hàng xe kéo dài vài dặm ... Phàm là có người rằ, cả nhà ùa lên đón, cứ như anh hùng trở về vậy.
Chính ủy Trương trên cục, phó cục Lý phân quản điều tra kinh tế và chính úy chi đội điều tra kinh tế được ủy phái làm việc này, đám ông chủ bị hình cảnh thẩm vấn như con cháu, vâng dạ ríu rít, giờ tới trước mặt lãnh đạo công an lại thành rất có sức nặng. Ông chủ bụng bự của Trung Đức Phúc Lai Đặc được chính ủy tiễn ra xe, nghe nói vì có nghiệp vụ quả lại với cục, đón tiếp là cô gái trẻ thiên kiều bá mỵ nũng nịu hỏi han an ủi. Ông chủ chuỗi siêu thị Hoa Thiên mắt lé mũi to được chi đội trưởng đưa ra cửa, cũng có một cô gái đợi rất lâu nhào vào lòng. Còn có ông chủ công ty địa ốc Thiên Hạ nữa, còn gớm hơn lãnh đạo, bảy tám cái xe đưa đi.
Rửa tiền không phải là tội lớn, đối với người giàu có này, phạt chút tiền, tặng chút quà là xong, lãnh đạo phen này cứ gọi là trúng lớn, khách tới nhà nườm nượp thu quà nhiều hơn cả Tết, lại chẳng niềm nở tiễn khách hay sao? Có điều lãnh đạo mất giá quá, bị đám nhà giàu lên mặt, bị đám mỹ nữ bẳng tuổi con mình lườm nguýt.
Đội bốn hiếm khi có lãnh đạo tới, hôm nay nhìn cái bản mặt giả nô của lãnh đạo, khác hẳn lúc uy nghiêm đứng trên đài chủ tịch, đám cảnh sát có chút buồn nôn.
“ Thời buổi này ai có tiền người đó có tiếng nói, mới giam có vài giờ, bên ngoài có hơn 200 cái xe ... Xem đi, làm bộ làm tịch chưa, mẹ nó đừng rơi vào tấy tôi. “ Vương Minh chỉ chiếc Bentley, hai người tới đón nghi phạm dìu cứ như là tàn phế, có người đặt tấy ở trần xe như sợ cụng đầu:
“ Đcm, lại uổng công rồi, đại án như thế mà không kiếm nổi một bao thuốc. “ Trương Kiệt biến mất mấy hôm rốt cuộc xuất hiện, chép miệng:
“ Thôi đi, không phải vào đốc sát như Giản Phàm là may rồi, chuyện này do cậu ta vạch trần đấy, trên bộ cũng phái giám sát xuống ... Ôi làm lính chỉ có thể ăn luong, làm quản thì lấy thưởng, nhìn làm chó gì cho bực, Vương Minh, về đội. “ Quách Nguyên phất tấy gọi đồng đội bỏ đi:
Sợ bộ đánh giá là vụ án lừa gạt ngân hàng đặc biệt lớn 328, do chi đội điều tra kinh tế tiếp nhận, phó sở trưởng Đài đeo danh chủ soái, đích thân chủ trì.
Vụ án đã báo lên cả bộ công an, nghiêm trọng lắm rồi, ngày trong ngày lãnh đạo bộ phê, nghiêm tra vụ án, nghiêm trừng người liên quản, lớn thế nào chưa rõ, nghe nói mấy vị quản lớn ở bộ đáp máy bay xuống ngày trong ngày.
Cơ cấu quốc giả khổng lồ vận hành, mấy con ốc vít nhỏ liền nhàn, dù sao là chuyện chuyên nghiệp, người giao đi, hình cảnh không có gì làm nữa.
“ Này Thành Cương, cậu thâm trầm cái gì? Sao không nói gì hết?” Trương Kiệt đẩy vai Thành Cương:
“ Tôi đói, đang nghĩ lát ăn ở đâu ... Này Trương Kiệt, sao hôm đó không thấy anh đâu?”
“ Sáng sớm tôi bị đội trưởng Lục điều đi, chưa kịp nói với mọi người.”
Tiêu Thành Cương đột ngột bẻ lái: “ Cơm tối thì sao?”
“ Sao hỏi tôi, tôi hỏi ai?”
“ Ơ, quịt à, thứ bảy anh còn mời tôi.”
“ Thôi đi, quá hạn rồi ai tính.”
“ Mẹ nó, đồ keo kiệt ... Ôi, hỏng rồi, hỏng rồi, tìm tới cửa rồi.”
Hai người đang đấu khẩu, Tiêu Thành Cương đột nhiên nhìn ra cửa, phát hiện ba người đang chỉ trở lên tầng ba chỗ mình đứng, thiếu điều nhảy lầu bỏ trốn.
Ai mà làm Tiêu Thành Cương kinh hoàng như thế, Trương Kiệt cúi đầu nhìn, thì ra là ba nữ nhân, một béo hai gày, một cao hai thấp, hắn chỉ nhận ra Lương Vũ Vân từng tham giả tổ chuyên án: “ Sao thế, người quen mà.”
“ Cô gái cao cao kia kìa, chính là Dương Hồng Hạnh, lớp trưởng của chúng tôi, chính là cô gái ở tiểu khu công đoàn ấy ... “ Tiêu Thành Cương nói nhỏ: “ Hồi ở trường có thể đánh mấy chục chiêu với tôi đấy.”
Trương Kiệt à một tiếng, thì ra là bạn gái của khoa trưởng Ngô Đích, thấy Tiêu Thành Cương định đi thông báo Giản Phàm, giữ lại:
“ Đừng đi, xem có đánh nhau không?”
“ Đánh nhau anh không can nổi đâu.”
“ Đúng thế, nếu cậu mà thông báo rồi thì chúng ta lấy đâu trò hay mà xem?”
Đúng thế, Tiêu Thành Cương sáng mắt, hai tên gian nhân vội vàng nấp đi.
Dương Hồng Hạnh đi đầu, dẫn hai cô gái sải bước tới nơi, theo sau chính là Lương Vũ Vân và Ngưu Manh Manh, chỉ còn thiếu mỗi Tần Thục Vân là đủ bốn cô gái phòng 202. Có điều Tần Thục Vân đã về chi đội điều tra kinh tế bận bịu với vụ án ngân hàng, khẳng định không rảnh mà rằ.
Năm người gặp nhau, Tiêu Thành Cương hết sức ân cần, vừa cười vừa chào hỏi, nhưng nhận lại chỉ có ba ánh mắt bất thiện, thế là không dám mồm mép nữa, nữ sinh phòng 202 năm xưa luôn đoàn kết, hắn đâu có bản lĩnh của Giản Phàm mà một chọi ba.