“ Bếp trưởng Giản, trưa nay anh định chuẩn bị món gì? “ Trương Khải và hai phụ bếp đứng ở cửa nhìn Giản Phàm thộn mặt, cắn răng cười suốt, nồi cạn rồi, rằu thịt còn nguyên xi, trước đó còn ngh ĩ thần bếp đi đâu luyện bí tịch không cho ai biết, không ngờ vừa thấy sắc là quên hết! Nhìn mỹ nữ tới cảnh giới đó, hiếm có thật.
“ Cái này ... Giám đốc Trương, không cảm một chút được không, chỗ anh không thiếu cái ăn, mai bắt đầu nhé! Mai tôi làm gấp đôi, được không? “ Giản Phàm không biết có lỗ nẻ nào cho mình chui không, mới ngày đầu:
“ Không vấn đề, ngày kia cũng được, chúng tôi đủ kiên nhẫn. Có điều người anh em, có cần nhìn tới mức đó không, nhìn cũng được, nhưng nhìn chuyên tâm quá đi. “ Trương Khải hóm hỉnh nói, thấy Giản Phàm đỏ mặt cũng không trách, dù sao cũng không phải là người khách sạn. Có điều hắn chỉ lạ, Giản Trung Thật vững vàng trầm ổn, còn Giản Phàm, thực sự hơi quá mức, nói thế nào đây, giống như đứa trẻ con chưa lớn, Tương Địch Giai thực sự xinh đẹp, không ai phủ nhận được, một tuần ba buổi tới đây dạy yoga cũng là thủ đoạn thu hút khách của khách sạn, nhưng chưa ai nhìn tới mấy hồn vía như thế:
“ Giảm đốc Trương, chuyện này trách tôi sao được, trách anh ấy. “ Giản Phàm đột nhiên trở giọng:
“ Hả , sao trách tôi, tôi không trách cậu thì thôi. “ Trương Khải tưởng nghe nhầm:
“ Không phải sao, anh không biết à, tại các cô gái ở đây quá xinh đẹp, mỹ thực và mỹ nữ tương đồng mà, nhìn mỹ sắc, nghe thiên âm, ngửi u hương. Anh nói làm tôi tinh thần sảng khoái, quên cả mình, thế còn làm sao nhớ ra món ăn. “ Giản Phàm thấy Trương Khải là người dễ nói chuyện, buông một câu nói đùa, song cũng là lời chân thật, chưa bao giờ chuyên tâm như thế.
“ Ha ha, mỹ nữ và mỹ thực tương đồng, vậy cậu làm một món mỹ nữ thử xem .. “ Trương Khải không nhịn được cười:
Giản Phàm có chút bất mãn, nghiêm chỉnh nói: “ Sao con người anh thiếu nhãn quảng nghệ thuật như vậy, không nghe câu ‘tú sắc khả xân, thực sắc tính dã’ sao? Nếu không khách sạn của anh tuyển những cô bé xinh đẹp làm gì? Sao không tuyển mấy bà già ấy.”
“ À .. Nói thế cũng có lý.” Trương Khải bất giác cũng thấy lý lẽ méo mó này ... hơi đúng:
“ Thế mới đúng, vậy giám đốc Trương ... Thứ lỗi nhé. “ Giản Phàm mượn cớ xuống nước, chuyện này để Hương Hương biết thì chết, hoặc Tương Cửu Đỉnh biết thì nhục mặt:
Trương Khải vẫy tấy bỏ đi, nhưng trông nét mặt có vẻ không phật lòng.
Vừa rời khỏi nhà bếp, lập tức đem chuyện này kể cho Tương Cửu Đỉnh, quả nhiên làm hắn cười chảy nước mắt, ngày thư ký Hà bên cạnh cũng che miệng cười suốt, nghĩ không rằ, một người hôm quả còn thâm trầm như vậy, sao chớp mắt biến thành như thế.
Có điều mọi người cũng biết ý, không ai nói cho Hương Hương, giúp Giản Phàm thoát được mấy cú đá, suốt ngày Giản Phàm ân cần chạy quả chạy lại làm việc, rất được lòng Trương Khải.
Trải quả chuyện đó Trương Phàm không dám bất cẩn nửa, ba cái nồi lớn đun nước dùng nước xương suốt một ngày một đêm, ngày hôm sau dần dần ra vị rồi, hôm đó Giản Phàm làm tám món ăn, hai phần canh.
Mỗi món đưa lên đều bớt lại một phần nhỏ đưa tới bếp chính khách sạn, đoán chừng để nhà dinh dưỡng nếm thử. Trên bàn gồm Hương Hương, thư ký Hà, Tương Cửu Đỉnh, Trương Khải đều thất vọng.
Chắc là kỳ vọng quá cao, nước canh quá thanh đạm, món ăn ngon miệng, nhưng ở trình độ đó cơ bản tương đương với đầu bếp khách sạn, thậm chí kém hơn một chút, nếu là bình thường ở nhà thì làm thế này là rất ngon, nhưng tới khách sạn bốn sao không đáng nhìn.
Hương Hương thì lại ăn rất hăng say, có cái hay là, bất kể rằu thịt đều giữ nguyên vị thiên nhiên, không dùng quá nhiều giả vị hay mì chính, ăn rất thích miệng.
Xem ra món xào chiên không phải là sở trường của Giản gia, nhưng ngày cả canh cũng hơi kém, chẳng lẽ trình độ chàng trai này chỉ như thế?
Thế nào là mỹ thực.
Người dân có một câu thông tục, đói thấy thơm, no thấy thối. Với người đói bụng, ăn no là ngon, với người mặt to tai lớn bụng đầy mỡ, ngón tới mấy cũng chẳng thấy ngon! Vì thế để đạt tới tiêu chuẩn mỹ thực mà cái định nghĩa này mở rộng vô hạn, ví như khi ăn phải có khung cảnh ưu nhã, hoặc là nguyên liệu phải là thứ trân quý, hoặc là đắt tới hoang đường, cách ăn cầu kỳ. Hàm nghĩa mỹ thực theo sinh hoạt phong phú, suy nghĩ con người thay đổi, càng ngày càng khó phân biệt, hỏi trăm người sẽ có trăm đáp án.
Tình cảnh Giản Phàm đang phải đối diện là thế, Tương Cửu Đỉnh, Trương Khải, thư ký Hà và đám đầu bếp khách sạn đều là người trong nghề, cả tổ yến, bảo ngư, tấy gấu cũng mang ra được, huống hồ là thịt bò dê, rằu củ thấy đầy đường.
Thất vọng là bình thường! Tương Cửu Đỉnh tìm nguyên nhân, quy kết vào mấy cái nồi cũ của quán ăn Giản gia, thiếu thứ đó, với người Giản giả mà nói, e thành không gạo khó nấu cơm. Những nhà dinh dưỡng và đầu bếp của khách sạn đều đánh giá Giản Phàm: Chẳng quả chỉ đến thế.
Thế nhưng kỳ tích luôn tới vào lúc mọi người không để ý, thậm chí không phát giác rằ, Giản Phàm đã lặng lẽ đưa một kỳ tích tới khách sạn Holiday Cửu Đỉnh.
Ngày hôm sau, món ăn mang lên, mọi người có chút ngạc nhiên, món rằu chính vẫn vậy, củ cải, hoàng đậu, cải trắng, món mặn là thịt bò thịt dê, không thay đổi. Nguyên liệu nấu ăn trong khách sạn Cửu Đỉnh không thiếu, cho dù là cá lóc Giang Nam, măng Quảng Đông, bào ngư Đại Liên cũng đơn giản, nhưng Giản Phàm vẫn cứ dùng mấy loại thường thấy nhất, chẳng lẽ không biết làm món cao cấp?
Không phải vậy, theo Hương Hương kể, Giản Phàm thời gian học đại học tới các khách sạn nhà hàng làm việc, lấy tiếng là học tập các vị bếp trưởng, giảm bớt chi phí sinh hoạt cho cha mẹ, kỳ thực là để ăn cho đỡ thèm. Mấy năm liền những món danh tiếng của Xuyên Lỗ Việt Thiểm đều bị y ăn vụng gần hết. Hơn nữa còn có biệt tài, chỉ cần món ăn từng quả, Giản Phàm đều có thể mô phỏng tám chín phần. Nhưng nói cho cùng, y vẫn thích mùi vị hương dã.
Tuy lòng xem thường, nếm một cái, thấy được ngay.
Xào một đĩa lá cải trắng già, thái rất mỏng, không khác gì giấy, phối hợp với ớt chuông đặc sản của Sơn Bắc, thấm mùi thịt nhàn nhạt, cay cay, món này gọi là sang liên bạch.
Còn một món là củ cải xào đậu vàng, thứ trắng thì trắng muốt, thứ vàng thì vàng nõn, thêm vào canh thịt dê, ăn hồi vị vô cùng. Sườn rưỡi nước sốt ăn tới miệng đầy mỡ mà không thấy ngấy, Trương Khải giới thiệu, món sườn này đảo mật ong hai lần mới thành vị như thế, làm người ta ngạc nhiên không thôi.
Món canh là canh cá nấu táo, không có khởi sắc gì, bếp trưởng khách sạn đánh giá như cũ.
Bữa thứ hai đánh giá là cũng được, ý tứ là ăn tạm.
Bữa thứ ba có vị khách mới, là Tương Địch Giai, cô nghe nói Giản Phàm cầm thìa ở khách sạn, hơn nữa anh mình còn ăn bảy ngày, trách móc mãi sau đó tham gia, hơn nữa Giản Phàm trốn cô lâu rồi, cô muốn biết chàng trai này sau khi lừa mình nhiều như thế, sẽ đối diện với mình ra sao.
Bữa này độc đáo kỳ diệu, làm mấy thực khách kiến thức rộng lớn và các đầu bếp thầm giơ ngón cái, nhất là món canh, bụng lợn khử hết mỡ, dùng làm túi, cho hồ tiêu, nấm, gừng, trần bì, dùng lửa nhỏ đun mười tiếng, nước canh đậm đà khiến Tương Cửu Đỉnh ăn suýt nuốt lưỡi.
Vì sao? Ngon chứ sao, nhưng ngon ở đâu vì vắt óc cũng không đánh giá được! Vốn là mùi vị thường nhật, nhưng vượt xâ mấy món canh mà các đầu bếp khách sạn thường ngày, nói chúng là ăn thấy thư thái.
Đúng là thư thái, chứ không phải là ngon ở chỗ nào.
Món ăn càng làm người ta ngạc nhiên, vẫn là cải trắng thôi, nhưng là xào chuả, trong chúa có ngọt, vừa tươi vừa giòn, không mềm không sơ, Hương Hương, thư ký Hà và Tương Địch Giai tới góp vui cứ khen mãi.
Làm Tương Địch Giai vừa ăn vừa khen ngợi là bánh khoai tây, món mới hoàn toàn, dùng khoai tây nghiền trộn hạnh nhân, lạc rán thành bánh, sắc màu hoàng kim, vào miệng xốp mềm. Vì cùng mê mệt món bánh này, lại biết Hương Hương là bạn gái Giản Phàm, hai cô gái chớp mắt thành chị em thân thiết.
Có món thú vị, không nhất định là có phẩm vị, nhà dinh dưỡng và bếp trưởng của khách sạn đánh giá bữa này là ngon, chỉ ngon thôi, đều là món thôn dã không thể đưa lên bàn tiệc.
Thực khách mới Tương Địch Giai nói bất kể thế nào cũng phải có phần của cô, đặt chỗ trước cả hai ngày tới.
Chỉ là Giản Phàm biết cô tới thì trốn biệt trong bếp không rằ, chỉ giao thức ăn cho phục vụ đưa lên.