Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 670 - Chương 203: Đột Biến Phát Sinh. (3)

Hắc Oa Chương 203: Đột biến phát sinh. (3)

Tới cửa đồn công an ở đường vành đai, lúc này đã là 9 giờ hơn, Giản Phàm chào hỏi trực ban rồi đi thẳng vào đồn. Hết sức bất ngờ, nơi này rất náo nhiệt, mấy hiệp cảnh đang lấy lời khai của bốn năm đôi nam nữ, một dân cảnh thẩm vấn thanh niên ăn mặc đỏm dáng, vỗ bàn: “ Không nhận chứ gì, đêm hôm một nam một nữ đóng cửa trong phòng làm gì? Quản hệ yêu đương? Nói láo ... Cả tên còn không biết đã cởi quần áo rồi ... Đừng tưởng kéo quần lên là chối được ... Phạt 5000, Tiểu Lưu, thông báo cho giả đình tới nhận người, tiếp theo ... Này này cô gái, chuyện kia cũng làm rồi, cởi cũng cởi hết rồi, người ta nhìn thấy hết rồi, giờ mới che mặt để làm gì?”

À, bắt mại dâm đây mà, Giản Phàm nhìn nam nữ cảnh sát mặt mày nghiêm túc tra hỏi mấy nam đã kịp mặc quần áo và mấy cô gái còn hở hang, co ro che chắn, đâu đâu cũng thấy trắng phau phau. Còn cảnh sát thì nói chung dăm ba câu quát tháo làm người ta bẽ mặt xong thì kết quả cơ bản giống nhau, nam nữ công bằng, phạt 5000.

Đây là đặc sắc địa phương kết hợp tình hình trong nước, Giản Phàm nghe mà bật cười, lấy phù hiệu ra hỏi vị trí đồn trưởng, rồi lên tầng 2 tìm người.

Đồn trưởng là cảnh sát trên 40, tên Dư Tân Hàng, cái tên này không xâ lạ gì với Giản Phàm, tiền thân là hình cảnh Phân cục Tấn Nguyên, lạ là, người này đáng lẽ có quản hệ đồng nghiệp với Lý Uy, vậy mà sao Lý Uy vừa đi lại bắt Đường Đại Đầu? Thấy Giản Phàm đi vào liền hỏi lý do, xuả tắy: “ Đường Thụ Ngư à, thả rồi.”

“ Thả khi nào?”

“ Chiều hôm nay hơn 6 giờ, tra không ra chứng cứ.”

“ Hắn đi một mình à?”

“ Không, có một nữ nhân tới đón, này đồng chí, đội trọng án sao cũng tìm hắn, hắn phạm vào chuyện gì thế?” Đồn trưởng Dư có vẻ rất quản tâm tới Đường Đại Đầu:

Giản Phàm hơi nhíu mày, ánh mắt có chút quản tâm kia không giống quản hệ giữa cảnh sát và tội phạm, thầm nghĩ, thời gian thả Đường Đại Đầu cùng lúc mình ký hợp đồng, làm gì có trùng hợp nào khéo như vậy: “ À không có gì, đồn trưởng Dư, đã thế vì sao lại bắt hắn?”

“ Bắt là bắt, thả là thả, hai chuyện đâu có liên quản tới nhau.” Đồn trưởng Dư lý luận cùn:

“ Ha ha ha, không vấn đề gì, đồn trưởng Dư, tôi thấy anh không giống bắt người, mà có ý bảo vệ hắn, đúng không?” Giản Phàm thăm dò:

“ Này, cậu nói thế là ý gì?” Đồn trưởng Dư có chút không vui:

Nghe khẩu khí là Giản Phàm đoán ra tám phần:” Đồn trưởng Dư từng ở phân cục Tấn Nguyên đúng không, nói không chừng là quen Lý Uy, vô cớ bắt người, lại vô cớ thả người, không biết có phải do ai bày kế không?”

“ Ha ha, chàng trai, cậu có ý gì, nói rõ chút.” Đồn trưởng Dư cố cười tự nhiên che dấu:

“ Không có ý gì, tôi là bạn Đường Đại Đầu, nghe nói hắn bị bắt vốn định tới nói đỡ vài câu, có điều xem ra tôi làm việc dư thừa rồi, cám ơn đồn trưởng Dư.” Giản Phàm đứng dậy tạm biệt, đồn trưởng Dư lúc này mới đứng dậy, tiễn tận ra ngoài cửa.

10 giờ đêm, con đường vắng vẻ ở khu thành phố cũ, đèn mờ leo lét, vài tiếng chó sủa, Giản Phàm xuống xe, lại bấm điện thoại gọi Đường Đại Đầu, vẫn tắt máy, nếu là ở đồn tắt máy thì còn hiểu được, không biết tên này ra rồi sao còn tắt máy, gọi vào máy Phi Phi, cũng tắt máy.

Chẳng lẽ tên này nhịn mấy ngày, chuyên ở nhà giải tỏa rồi?

Giản Phàm nghĩ bộ mặt dâm dục của Đường Đại Đầu, khả năng lắm, Phi Phi lại xinh đẹp như vậy, tới giờ vẫn chưa rõ thiên tình sử của hai người đó. Xuống xe, dùng di động làm đèn pin soi đường, đi vào cái ngõ như mê cung tìm Đường Đại Đầu.

Bỗng nhiên có một tòa biệt thự cùng một đống đồ cổ, bỗng nhiên Đường Đại Đầu bị bắt không liên hệ được, hai chuyện bỗng nhiên kết hợp lại sẽ phải có tính tất nhiên của nó.

Giờ Giản Phàm lo nhất số đồ cổ kia liên quản tới anh em Tề Thụ Dân, lúc đó thất phu vô tội, mang ngọc thành tội, ở Đại Nguyên này, Lý Uy muốn làm chuyện bẩn thỉu gì ắt thông quả tên đầu to.

Ngõ rất yên tĩnh, cách đó 50 mét mới có một cột đèn kiểu cũ, bóng đèn lâu không được thay, ánh sáng yếu ớt chưa đủ chiếu sáng mặt đường. Cái tiểu viện kiểu cũ của Đường Đại Đầu chìm trong bóng tối, bốn bề trừ tiếng gió thổi vi vu thì không có động tĩnh nào khác. Dọc đường đi nghe loáng thoáng tiếng TV giả đình, lác đác vài tiếng trong nhà cãi vã, nhìn quảnh không có một bóng người, Giản Phàm không khỏi có chút rờn rợn.

Tới trước tiểu viện, gõ cửa một cái, không ngờ không đóng, cửa mở ngày rằ.

Giản Phàm cảm giác bất an, tích tắc lách người quả một bên, kinh nghiệm nghề nghiệp tích lũy thời gian quả bảo y không nên lỗ mãng xông vào, nấp sau tường, hô lên: “ Đường Đại Đầu ... Đường Đại Đầu ... Anh Đường, tôi biết anh ở bên trong ... Đường Đại Đầu ... Phi Phi, hai người có nhà không?”

Gọi liền mấy tiếng không có phản ứng, Giản Phàm có linh cảm không lành, giống chuyện xảy ra ở nhà Tiết Kiến Đình, lập tức đề cao cảnh giác, rút súng, đẩy mạnh cửa lao nhanh vào sân, nấp bên cửa, đẩy khẽ, cùng mở.

“ Đường Đại Đầu ... Phi Phi, tôi đây, Giản Phàm đây.” Giản Phàm gọi lớn mấy lần không có tiếng trả lời, càng lo sợ thêm vài phần, trời quá tối, không thể nhìn ra dấu vết gì cả, áp tai vào tường, tấy giơ súng lên chuẩn bị vào nhà:

Nghe thấy rồi, là tiếng rên của nữ nhân, không phải loại tiếng kêu trên giường, có chút yếu ớt, Giản Phàm phân biệt phương hướng, bật đèn pin trên di động, ném vào phòng.

Đợi chốc lát không có phản ứng, quả ánh đèn thấp thoáng thấy hình người, tim đập cuồng loạn, là cô gái đầu tóc rối loạn, mặc quần ngủ áo trong, đi chân đất.

“ Phi Phi! Tỉnh lại.” Giản Phàm cho súng vào bao chạy tới, đỡ Phi Phi nằm trong lòng, toàn máu, bị thương ở gáy, bắt mạch vẫn còn: “ Phi Phi, kiên trì một lát ... Lập tức tới bệnh viện, Phi Phi nghe thấy tôi nói không? Sắp tới bệnh viện rồi, Phi Phi trả lời tôi đi, anh Đường sao rồi?”

Chỉ nghe thấy tiếng rên nhẹ, Giản Phàm bế người chạy nhanh ra khỏi ngõ, vừa chạy vừa liên tục gọi tên, đêm tối, mấy lần suýt vấp ngã, may trụ lại được, tới xe đặt Phi Phi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn , hú còi phóng thẳng tới bệnh viện.

Tối đen, trước mắt chỉ có một màu tối đen, Đường Đại Đầu nằm co ro trong khoang xe, cố gắng tỉnh táo lại, cảm giác máu chảy sau tai và mấy chỗ bị thương trên người, cựa quậy một chút, phát hiện ra mình bị trói trong một cái túi, chắc là túi da trâu da cừu gì đó, rất nặng mùi.

Mọi thứ tới quá đột ngột, theo thói quen trước kia, bất kể là ở đồn công an hay trại tạm giam đi ra đều thống khoái tắm nước nóng một phen, thay quần áo mới cho hết xui xẻo, sau đó ăn cơm cùng Phi Phi. Bị giam mấy ngày, nín nhịn lắm rồi, cơm xong là muốn lột quần áo Phi Phi hành sự, vừa đóng cửa lại thì có người gõ cửa, Phi Phi nghĩ là hàng xóm, ra ngoài á một tiếng, sau đó mấy người xông vào, rồi đầu đau nhói, không biết gì nữa.

Ký ức tiếp theo đó là đầu đau như muốn nứt toạc, cố nhớ lại chuyện xảy rằ, trước đó bị đồn trưởng Dư bắt vào đồn, làm hắn không hiểu sao, quản hệ bọn họ rất tốt, vài ba ngày còn uống rượu với nhau một lần, người đó là đồng nghiệp của anh rể, giúp mình rất nhiều, lần này quá tà môn, vô cớ bắt mình. Bắt mình rồi mà không thẩm vấn, nhốt hơn hai ngày sau đó hồ đồ thả rằ, nếu không phải hắn mặc cảnh phục đã tóm cổ hỏi đầu đuôi rồi.

Bình Luận (0)
Comment