Mở màn bình đạm, trải đường mạnh mẽ, Trương Kiệt tiếp tục ghi chép, người phía trước vẫn trơ ra như khúc gỗ, nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng chẳng hề có tiêu cự hay cảm xúc.
“ Cho hắn nghe lời khai của Tôn Trọng Văn. “ Giản Phàm ra hiệu, cứ như là vở kịch riêng của ba cảnh sát, không để ý nghi phạm có cói hay không, Trương Kiệt điều chỉnh máy ghi âm cỡ nhỏ, bên trong truyền ra lời tự thuật của Tôn Trọng Văn về vụ án.
Vẫn không có chút biến hóa hay cảm xúc nào trên nét mặt Đồng Cô Sơn, chỉ đến khi nghe đoạn Tôn Trọng Văn vác xác vào mộ, rồi nổ sập mộ, con ngươi hắn mới hơi nhúc nhích, tỏ vẻ còn là người sống.
Vô dụng, giám ngục thầm bình luận, chiêu này có người dùng rồi.
“ Tiếp theo bật đoạn đối thoại với Tề Thụ Dân cho tôi.”
Giản Phàm vẫn cái giọng hời hợt không nóng không lạnh đó, thế nhưng Đồng Cô Sơn ngẩng đầu lên, đôi mắt như thoáng ánh lên cái nhìn khác lạ.
Bắt đầu phát ghi âm.
“ A lô, nói đi, tìm tắo làm cái gì? “ Giọng Tề Thụ Dân rất trầm, chỉ một câu làm Đồng Cô Sơn nhíu mày.
“ tắo biết sớm muộn mày sẽ tìm tắo, cho nên tắo nghĩ hộ mày, tìm mày trước.” Giọng Giản Phàm:
“ Mày không nói là muốn đổi Đường Đại Đầu về chứ? Như thế chúng ta có thể thương lượng.” Tề Thụ Dân thăm dò:
“ Không đổi, đống thịt trăm cân, không đáng giá đó.”
“ Vậy mày muốn gì, cảnh sát muốn bắt tắo lấy công nhiều lắm, hình như chưa tới lượt mày.”
“ Mày là cái thá gì, tắo không hứng thú, phân lượng của mày kém anh mày, Vương Vi Dân, Lý Uy xâ lắm, hiện trên cục không để ý tới mày ... Mày yên tâm, điện thoại không bị theo dõi, tắo đơn giản thôi, làm ăn, bán người cho tắo.”
“ À, nói đi nói lại vẫn là Đường Đại Đầu, mày mua thế nào?”
“ Đổi người được không, tắo nghe nói có người tên Địa Long, anh em của mày, tắo dùng hắn để đổi Đường Đại Đầu, đương nhiên tắo không nhất định cứu được Địa Long, nhưng tắo có thể giúp mày truyền chút tin tức, tránh cho hắn ở trong tù khai mày rằ, thế nào?” Giản Phàm mặc cả, đoạn này bị thay đổi so với cuộc hội thoại gốc:
“ Nếu tắo không đồng ý thì sao?” Đây là nguyên văn lời Đồng Cô Sơn, thực tế đang bàn về Đường Đại Đầu:
“ Mày sẽ đồng ý, Đồng Cô Sơn là người anh em của mày, giết người phòng hỏa, hắn đều làm thay mày, chẳng lẽ mày không muốn giúp hắn? Thế nào cũng phải đưa chút cơm áo tận tâm chút chứ?” Lời Giản Phàm là giả, do Lương Vũ Vân thêm vào sau đó:
“ Không muốn, tắo không quen người đó!” Tề Thụ Dân kết thúc cuộc nói chuyện:
Cảnh giới lừa gạt cao nhất là đem thật thật giả giả pha trộn với nhau, thật càng nhiều, hiệu quả càng tốt, Giản Phàm nghe lại lần nữa mà vẫn cứ phục Lương Vũ Vân, cái thêm lời của y rồi cắt ghép bớt xén lời của Tề Thụ Dân, không lộ chút dấu vết nào, lấy đồ cổ đổi người thành lấy Đồng Cô Sơn đổi người. Nghe quả giống đoạn đối thoại hết sức ăn khớp, ý tứ cũng hết sức rõ ràng: Đồng Cô Sơn bị đồng bọn vứt bỏ rồi.
Giám ngục chẳng hiểu đoạn đối thoại này có gì quản trọng, nhưng nhận ra thay đổi của Đồng Cô Sơn, thi thoảng lại cựa quậy, có vẻ thiếu tự nhiên, chuyện này rất hiếm, tên này ngồi thiền chẳng kém Đường tắm Tạng, có khi cả buổi thẩm vấn không nhúc nhích lấy một cái cơ mà. Chuyện này mỗi Giản Phàm biết, Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt thất kinh, loại chuyện tuyệt mật này không thể tùy tiện lấy rằ, không biết Giản Phàm được chi đội trưởng cho phép hay lại từ ý làm sằng làm bậy rồi, nhưng theo kinh nghiệm dám là nửa sau lắm.
Trước nay Giản Phàm cứ làm gì là làm không thèm đánh tiếng trước, lúc này làm hai người hỏi không được mà không hỏi bất an, xong rồi, lại bị lừa đi làm chuyện thối tha.
Giản Phàm tiếp tục hỏi: “ Đồng Cô Sơn, thành thật mà nói nhé, tôi rất tôn trọng tình cảm anh em của hai người, có điều loại tình cảm này kiến lập dựa trên cơ sở đồng mưu làm chuyện xấu, chứ gặp lúc nguy cấp, loại người đầu óc không nhạy bén như anh chỉ có phận gánh tội cho người tắ. Tề Viên Dân đã bị bắt, Tề Thụ Dân cũng sắp bị bắt, bảo vệ hai anh em chúng có tác dụng gì?”
Vẻ mặt Đồng Cô Sơn lúc này vô cùng phong phú, hồ nghi, đau lòng, phẫn nộ, khiến khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
Cược đúng rồi, tín ngưỡng của Đồng Cô Sơn chính là ở chỗ này.
Giản Phàm tranh thủ rèn sắt khi còn nóng:
“ Đồng Cô Sơn, anh bán mạng mười mấy năm, gần như đã thành thần thoại của Tề Nguyệt Các, nhưng anh được cái gì? Anh đào mộ cho anh em chúng, lại còn giết người bịt miệng cho chúng, rồi bây giờ rơi vào cảnh này mà không ai thương hại, anh được cái gì chứ? Được một con đường chết, ngày cả người nhặt xác cho anh cũng không có, chẳng ai thèm nhớ tới anh, chính phủ còn phải bỏ tiền hỏa táng ... Còn anh em của anh thì sao? Anh em là dùng để bán, anh không bán hắn, hắn lại bán anh, trong mắt bọn chúng, anh còn chẳng giá trị bằng cái hũ nát trong đống phân, tỉnh lại đi, thống khoái chút, hai mươi năm sau lại là trang hảo hán.”
Quản giáo nghe mà chấn kinh, suy nghĩ xem thế này có vi phạm quy định hay không, có nên ngăn cản không? Nghi phạm thì tập trung tiêu cự vào mặt Giản Phàm rồi, sự ngạc nhiên để lộ rõ ràng. Tiêu Thành Cương thì reo thầm trong lòng, bà nó, cái miệng của Oa cả đúng là có uy lực, mấy câu nói đã khiến nghi phạm đứng ngồi không yên, giống như núi lửa đang sắp phun trào, lời tới bên miệng có thể phát ra bất kỳ lúc nào.
Giản Phàm giọng hòa hoãn cảm thông: “ Nói đi, giết một người cũng là giết, mười người cũng là giết, bắt đầu từ Tằng Quốc Vĩ nhé ... Ngang nhiên giết cảnh sát, gọi là tội ác cùng cực rồi, nhưng tôi không thể không phục anh. Tội phạm ở Đại Nguyên, anh mà đứng thứ hai thì ai dám đứng đầu, tiếc là thành tựu này mai một, không ai biết.”
Yết hầu Đồng Cô Sơn liên tục phát ra tiếng động nhẹ, nét mặt lúc thì phẫn nộ, lúc cuồng bạo, lúc ác độc, muôn vạn biến hóa tựa hồ muốn rống lên: Chính lão tử làm đấy.
Đa phần nghi phạm thất thủ ở dưới loại tâm tình kích thích cực độ như thế, ba người Giản Phàm đều đợi thời khắc Đồng Cô Sơn không giữ nổi phòng tuyến tâm lý.
Chỉ có điều không đơn giản như dự liệu, Đồng Cô Sơn hít sâu một hơi, khi ba người
mừng thầm nghĩ hắn sắp mở miệng, "phụt
một cái, có bóng đen bay thẳng về phía mặt Giản Phàm.
Không kịp đề phòng, bên phải là Tiêu Thành Cương, bên trái là Trương Kiệt, muốn né cũng không được, bóng đen mang theo tiếng gió trúng thẳng vào ngực, dính lại.
Là cục đờn đặc, Tiêu Thành Cương và Trương Kiệt đều ngả người ra sau như sợ dính vào xui xẻo, Giản Phàm thì vỗ bàn đừng dậy, mặt hầm hầm:” Mày .”
“ Ha ha ha, ha ha ha ha ...”
Đồng Cô Sơn chỉ mắt Giản Phàm cười điên dại, nhổ phát nữa, lần này Giản Phàm không né, áo lại dính thêm cục đờm. Quản giáo cuống lên quát tháo, ấn vai Đồng Cô Sơn xuống, bị hắn huých vai ngã uỵch xuống đất, tiếp đó cửa bật mở mấy vũ cảnh ở ngoài xông vào, vừa đánh vừa kéo hắn về phòng giam.
Thẩm vấn ngừng lại.
Dã thú nhốt trong lồng hoặc là thuần phục, hoặc là càng thêm hung dữ, Đồng Cô Sơn rõ ràng thuộc vế sau, phòng thẩm vấn yên tĩnh rồi, ngày cả Tiêu Thành Cương cũng hít sâu một hơi. Hiếm khi thấy kẻ hung hãn như vậy, nghe nói khi bắt cần bảy tám đặc cảnh mới áp chế được, xem ra lời này không phải giả, chiêu huých vai vừa rồi xô ngã quản giáo không đơn giản, là thủ pháp đấu vật của Mông Cổ, nếu một chọi một, mình căn bản không phải đối thủ.