Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 7 - Chương 005: Hữu Phượng Lai Nghi. (1)

Hắc Oa Chương 005: Hữu phượng lai nghi. (1)

Xưa nay Giản Phảm luôn xấu hổ vì mình quá da non thịt mềm, bề ngoài giống mẹ quá mức, đẹp trai thì đẹp trai thật đấy, nhưng thiếu vẻ uy vũ của cha, nên trông như con gái vậy. Có điều về mặt tình cảm thì Giản Phàm gần gũi với cha hơn một chút, mỗi lần bị mẹ dùng chổi lông gà giáo dục đòn roi đều là cha nói giúp, hơn nữa còn che chắn cho y sau lưng. Còn nhỏ không thấy gì, đi lên đại học, tiêu của nhà mấy chục vạn, ngày bản thân cũng chẳng biết là học cái gì, tốt nghiệp xong là thất nghiệp, Giản Phàm luôn áy náy với giả đình, như mắc món nợ lớn.

Hơn nữa là món nợ mà tới giờ chưa thấy khả năng trả được.

Hôm nay thi tệ như thế, nhìn cha bận rộn, Giản Phàm thầm hổ thẹn, dè dặt hỏi: “ Cha không hỏi con thi thế nào à?”

“ Con không giỏi thứ đó, nếu thi tốt thì về đã khoe rồi. “ Cha rất bình thản, chẳng hỏi đã biết:

“ Cha biết con không giỏi còn bắt con đi thi. “ Giản Phàm làu bàu:

“ Cha có bắt đâu, mẹ con đấy chứ.”

“ Cha, con theo cha kinh doanh quán cơm cho rồi, dù sao công tác trong thời gian ngắn khó mà có được, với lại con giỏi chuyện bếp núc nhất, sao cứ bắt con phải làm chuyện khác.”

Cha trả lời rất thiếu trách nhiệm: “ Cha không ý kiến, hỏi mẹ con.”

“ Sao cha không làm chủ một lần? Sao chuyện gì cũng phải hỏi mẹ con chứ?” Giản Phạm khích nhẹ:

Ai ngờ cha thản nhiên đáp:” Chuyện nhà trừ làm cơm rằ, còn lại do mẹ con làm chủ hết.”

“ Ài .. Cha, con nói này, sao cha còn kém hơn cả con vậy?” Giản Phàm phì cười, cha chưa bao giờ che giấu địa vị thấp lè tè của mình, trong nhà ngày cả tên chủ hộ cũng là Mai Vũ Vận, mẹ hống hách như thế, Giản Phàm thấy mấy phần do cha chiều mà rằ:

“ Nói gì thế, ngứa da à?” Cha vung tấy ném cái khăn vải tới, Giản Phàm chẳng ngẩng đầu bắt ngay, hai cha con rất ăn ý, đang cười thì nghe cha nói:” Đừng trách mẹ con, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, không muốn con cả đời vô dụng quảnh quẩn bên bếp như cha, nếu con làm đầu bếp, hà tất tồn bao tiền cho con đi học? Ngón nghề của cha có mấy đâu, con sắp học hết rồi.”

“ Đính chính, ngón nghề của cha thì con học xong từ năm mười lăm tuổi rồi.” Giản Phàm kiêu ngạo đáp, về mặt này, y đủ tự tin:

Cha cười nhẹ:” Con nhầm, chọn nguyên liệu, phối hợp giả vị, kỹ thuật thì con hiểu, nhưng nồi canh này không phải dùng nước mà nấu ra được. Tính con giống mẹ, nóng vội, hơi chút là nổi nóng, muốn làm nghề này còn non lắm, ít ra đợi tâm tính con thực sự bình hoa rồi mới nói tới quả được cha.”

Giản Phàm không phục: “ Đó là bệnh nghề nghiệp của mẹ, con không giống mẹ.”

Cha con nói quả nói lại, cha không giận bao giờ, Giản Phàm thì cười hì hì, nên chẳng bao giờ tranh cãi.

Đến trưa rồi, khách hàng lục tục vào bàn, hai phục vụ bận rộn như thoi đưa, cha sắn tấy áo, bận mà không loạn nghe phục vụ hoặc em họ báo món ăn, múa thìa lớn lên xuống, thêm giả vị, rưỡi dầu, tiếng xèo xèo, tiếng leng keng, thịt lợn, thịt thỏ, rằu củ va chạm trong nồi ... Hai cha con bận rộn, từng nồi từng nồi đưa lên bàn cơm.

Lúc này cha thường không nói thừa nổi câu, nhiều lắm mấy câu là thêm canh, thêm lửa.

“ Anh họ, anh họ, ra ngoài tiếp ứng chút, hôm nay đông quá ...”

Cô em họ thò đầu quả ô đưa thức ăn gọi, bên ngoài nhốn nháo, Giản Phàm đáp một tiếng chạy rằ.

Khóe môi của Giản Trung Thật nhếch lên một cách kín đáo, đây mới là sở trưởng của con trai, ông không thấy con trai học đại học bốn năm uổng phí, ít nhất cái thằng không chịu ngồi yên một chỗ, nay đã có thể gánh vác được việc nhà. Nụ cười của ông được chứng minh nhanh chóng, giọng đon đả của con trai truyền vào.

“ Chà ... Chú, chú ngồi nếm thử dưa đi, đặc sản trấn Phong Lâm đấy, bà nội cháu trồng đấy, rất sạch ạ, thơm lắm ... Hôm nay chú ăn gì ạ.”

“ Anh trai anh trai, nào, trước tiên các anh thử món rằu trộn, uống trước một ly rượu đi, rượu ngọc mễ hoàng nhà em tự nấu đấy, em thay cha em mời các anh ba chén ... Ha ha ha, cạn.”

“ Chị ơi, chị đợi chút nhé, hôm nay đông người, thức ăn lên chậm một chút, một chút thôi, em đảm bảo hương sắc vị vẹn toàn. Không thể đập vỡ chiêu bài Đệ nhất oa phải không ạ?”

“ Con trai dì trông thông minh quá ... Tên gì ... Đợi chút ạ, đợi một chút thôi ạ ...”

Giản Trung Thật cười, cười rất hài lòng, lúc này bất kể là bao nhiêu khách, thân phận thế nào, con trai ông đều ứng phó chu đáo, chỉ cần con ông ra mặt, quán ăn hỗn loạn sẽ đâu vào đó, chê thức ăn lên chậm, chê phục vụ không chu đáo, chê món ăn không vấn đề, đều bị con trai thuyết phục êm xuôi hết, vui vẻ hết.

Nói ra Giản Phàm đúng là hợp kinh doanh quán ăn, mồm vừa dẻo vừa ngọt, gặp khách một cái là chú chú thím thím, anh anh chị chị luôn mồm, đó là kỹ năng cơ bản của người kinh doanh quán ăn. tấy chân nhanh nhẹn, bình thường lười suy nghĩ, ghét học, chứ làm thức ăn thích động não, đưa thức ăn chính xác hơn phục vụ tấy chân lóng ngóng nhiều. Nói con trai có gì không hay là khi gọi món ba bàn mười tám món không sai một chữ, chỉ là tính toán kém, lại không rõ ràng, nhưng mà toàn tính giá cao lên thôi, chưa bao giờ bớt đi, Giản Trung Thật biết hết, chẳng quả không nói.

Tính tình hơi hấp tấp chút, nhưng rèn luyện thêm vài năm nữa cho trầm ổn hơn, truyền biển hiệu Đệ nhất oa lại thì không thành vấn đề, Giản Phàm cực kỳ có thiên phú ở chuyện bếp núc, thậm chí hơn xâ ông, đầu óc lại linh hoạt, nhất định có thể tiến xâ ở nghề này.

Nhưng chuyện không thành vấn đề lại là vấn đề lớn, vợ ông khăng khăng không đồng ý cho Giản Phàm làm đầu bếp, ngày cả Giản Trung Thật cũng thấy mười mấy năm đọc sách, chật vật lên đại học, nhốt con trai trong cái quán nhỏ của huyện thành thực quá uổng, rồi cả đời ngày ngày đầu tắt mặt tối như ông, ông không cam lòng nhìn con như thế.

Tất nhiên ông không coi thường nghề này, nhưng ông muốn con mình có một tương lai tốt hơn, thế giớ giờ khác rồi, rất lớn, không như cái thời ông chỉ cần ăn no mặc ấm là đủ nữa.

Cho tới giờ ông vẫn vững tin, con trai ở chuyện bếp núc giỏi như thế, đầu óc dứt khoát không kém ai được, chẳng quả chưa tìm đúng lối đi cho bản thân mà thôi.

Nhưng làm sao được đây? Hai vợ chồng, một đầu bếp, một giáo viên nghèo, kinh doanh quán cơm thì cũng chỉ đủ nuôi giả đình, không giành dụm ra được là bao, mà bây giờ xin việc toàn ném đi mấy chục vạn, nghe thôi đã giật mình. May con trai hiểu chuyện, không ép cha mẹ, nếu không thì ông khó xử lắm.

Ài ... Giản Trung Thật thở dài.

Làm cha mẹ khó, cha mẹ nghèo lại càng khó.

Bình Luận (0)
Comment