Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 712 - Chương 245: Buồn, Lo, Vui, Khổ Đầy Ắp Hết Nhân Sinh. (1)

Hắc Oa Chương 245: Buồn, lo, vui, khổ đầy ắp hết nhân sinh. (1)

Chiều tà ảm đạm, phòng nhỏ yên tĩnh, một đôi trai gái thâm tình nhìn nhau.

Thời gian không đúng, địa điểm cũng chẳng hề phù hợp.

“ Mấy ngày quả chẳng phải anh toàn nghe thấy lời nói dối à? Bác sĩ nói anh sắp khỏe rồi, kỳ thực phải nói ngược lại mới đúng, cha mẹ anh nói rất tự hào vì anh, thực chất là hết sức lo lắng, lãnh đạo nói quản tâm, bọn họ có khi quả cửa còn chẳng nhớ vừa nói gì, bạn học thì thực sự quản tâm, lại tỏ ra không có chuyện gì. Ba người Vũ Vân cao hứng như thế, đều là giả vờ, các cô ấy đều rất đau lòng.” Giản Phàm chậm rãi nói, đôi mắt thâm thúy nhìn Dương Hồng Hạnh, cứ mỗi lần mở mắt ra là thấy cô, người ở bên cạnh mình nhiều nhất cũng là cô, nói chuyện với mình nhiều nhất cũng là cô. Trong cuộc sống trước kia, mỗi lần nhìn thấy mỹ nữ đều tưởng tượng ra cảnh tâm tình dưới ánh trăng, triền miên trên giường, chưa bao giờ cảm thụ được sự quản tâm, thông cảm, bao dung như dòng suối tuy nhỏ nhưng cứ róc rách chảy mãi này:

Mỗi lần mình xảy ra chuyện lại là cô ấy ở bên, không ồn ào, không oanh liệt, luôn lặng thầm như thế, tình cảm ấy dù đá còn phải mòn.

Dương Hồng Hạnh không trách chàng trai lúc thì tinh minh lúc ngốc nghếch này:” Nhưng em chưa bao giờ lừa anh.”

“ Anh biết, em yêu ghét luôn rất rõ ràng.” Giản Phàm vuốt ve gò má thanh lệ, vuốt mái tóc dài suôn mềm, ánh mắt quyến luyến càng thêm sâu đậm:” Thứ đáng trân trọng trên đời này thật nhiều, giờ biết đau đớn lúc mất đi là thế nào.”

“ Là nói em hay nói Trương Kiệt?” Dương Hồng Hạnh nhìn Giản Phàm trông đợi, buột miệng hỏi:

“ Không phải như nhau à?”

Dương Hồng Hạnh nói có chút ẩn ý:” Khi anh hôn mê có rất nhiều người tới thăm đấy.”

“ Anh biết, anh có giấc mơ dài, mơ thấy rất nhiều người, cả quen lẫn không quen.”

Dương Hồng Hạnh giọng chúa chuả:

“ Có rất nhiều nữ nhân phải không?”

“ Còn có rất nhiều nam nhân, thế giới này do nam và nữ tạo thành mà.”

“ Nhưng thế giới của anh có rất nhiều nữ nhân.”

“ Trước kia là thế.” Giản Phàm cười khổ, yếu ớt thừa nhận:

“ Vậy sau này thì sao?” Dương Hồng Hạnh không chịu bỏ quả:

“ Anh không biết, trước kia sống hồ đồ quá, sau đó lại bị vụ án kéo phăng đi, chẳng suy nghĩ tới cái khác . Anh, anh không muốn thế nữa, anh muốn mau chóng khỏe lại, muốn sống thật tốt cuộc đời cho sau này.”

Giống thủ thỉ tâm tình, giống tình ý miên man, Dương Hồng Hạnh bị ánh mắt đó thu hút, bất giác người nghiêng về phía trước, hơi thở nam nhân khẽ phả lên mặt, thật gần, chưa bao giờ tâm linh hai người gần nhau như thế ...

Sẽ là nụ hôn say đắm trông đợi từ lâu sao?

Rầm!

Mai Vũ Vận hậm hực xô cửa xông vào, làm Dương Hồng Hạnh và Giản Phàm đều giật bắn mình, khoảng cách vừa kéo gần nhanh chóng tách rằ, cũng làm Mai Vũ Vận hết hồn, tích tắc nhận ra mình làm hỏng chuyện rồi, lẩm bẩm: “ Cha con thật đúng là đến đi cũng lề mà lề mề, mẹ đi gọi đây ... Hai đứa tiếp tục đi, tiếp tục, coi như mẹ chưa thấy gì ...”

Nói rồi bưng tai trộm chuông khép cửa lại, Dương Hồng Hạnh đỏ mặt phì cười, Giản Phàm cũng cười, nhìn nhau một lúc có chút hơi ngại ngùng, Dương Hồng Hạnh lần này bạo dan hơn nhiều, hôn nhanh một cái lên bên má lành của Giản Phàm, đứng dậy đeo túi xách chuẩn bị đi:” Vậy thì anh phải mau khỏe lên, đừng để người trân trọng anh thất vọng.”

Giản Phàm trêu:” Là em phải không?”

“ Mơ đi, em nói vị vừa rồi.” Dương Hồng Hạnh lè lưỡi làm mặt quỷ, trước khi khép cửa lại còn nhìn Giản Phàm nhoẻn miệng cười thật tươi:

Cha tới rồi, mang theo canh gà đen, ngồi bên xem khí sắc con trai, còn bắt mạch dặn dò. Mẹ đến rồi, mang theo đống lời cằn nhằm, câu đầu tiên sao không giữ Hạnh Nhi lại, câu thứ hai con giỏi thật, làm đầu bếp hai mấy năm lại thiếu dĩnh dưỡng, câu thứ ba, Giản Phàm con và Hạnh Nhi có phải đã ...

“ Mẹ, mẹ đừng xen vào chuyện bọn con được không?” Giản Phàm húp canh, nhai thịt, thuận tiện trách mẹ một câu:

“ À, Trung Thật, xem kia, thằng con anh càng nuôi càng không ra gì.” Mai Vũ Vận vờ giận, nhìn con trai ăn, còn vuốt tóc như xem con trai có thiếu sợi nào không, sau đó quảy về chuyện cũ:” Mẹ lúc nào cũng khen con bé Hạnh Nhi, kết quả là hai đứa thông đồng lừa cha mẹ, rõ ràng nguy hiểm như thế mà không bao giờ nói với cha mẹ. Con giỏi thật đấy, căn nhà ở Tiểu khu Bình An đã mua một năm rồi, vậy mà không nói ... Giỏi lắm, con che giấu mẹ bao nhiêu chuyện nữa?”

“ Mẹ, không phải mấy ngày quả mẹ tra rõ hết rồi à? Con còn có cả biệt thự, sao mẹ không nói, còn có số đồ cổ trị giá mấy ngàn vạn dưới biệt thự đấy, cái đó sao coi là thật được?” Giản Phàm yếu ớt phản kháng một câu, xì xụp húp canh, thời gian quả mềm bệnh tích lũy trong người đều là vì cái vụ án kia, sinh bao nhiêu thứ chuyện khác như cãi nhau ở Tương gia, rồi Đường Đại Đầu bị bắt cóc, trúng bẫy của Lý Uy. Sống trong áp lực khủng hoảng quá độ, tĩnh tâm ăn một bữa cũng khó, giờ mọi thứ sắp kết thúc, cùng Dương Hồng Hạnh có tiến triển mới, lại được nếm thử tài nghệ của cha, khẩu vị tăng mạnh:

Giản Trung Thật ngăn vợ lại: “ Con cái có phúc của con cái, Tiểu Phàm lớn như thế rồi, em đừng lo nữa, nó không xử lý nổi hay sao?”

“ Đúng thế, chỉ cha hiểu con.” Giản Phàm đứng về phía cha:

“ A, gan to lên rồi, làm cái anh hùng nát gì đó là dám chống đối mẹ, đợi con khỏe lại, mẹ xử lý con ... Còn anh nữa, về nhà em tính sổ.” Mai Vũ Vận dọn dẹp đồ trên tủ đầu giường, mắng con, mắng luôn cả chồng:

Trong phòng thi thoảng có tiếng cười, tiếng mắng mỏ, Giản Phàm húp hết nước canh, chỉ ăn vài miếng thịt, trán lấm tấm mồ hôi, cha rất tự giác đảm nhận nhiệm vụ rửa bát, mẹ lấy khăn tấy tỉ mỉ thấm mồ hôi cho con trai, lo lắng trùng trùng:” Tiểu Phàm, mẹ nói với con chuyện này.”

“ Đừng nói chuyện Hồng Hạnh nhé, con tự lo được.” Giản Phàm sợ mẹ không bỏ quả vấn đề này, chặn đường trước, đến cưới vợ mà cũng cũng cần mẹ giúp thì thất bại quá rồi:

Mai Vũ Vận nắm tấy con trai, cân nhắc rất lâu mới cẩn thận nói:” Tiểu Phàm, trước kia mẹ không hiểu cái nghề này lắm, chỉ thấy cảnh sát ra đường uy phong, công tác dù thế nào cũng được đảm bảo, cho nên mới ép con ... Nhưng giờ nguy hiểm thế này, mẹ không ngờ ... Ài, Trương Kiệt lần trước còn tới nhà ta ăn cơm, ngủ lại nhà tắ, vài tháng thôi, chớp mắt không còn. Dù truy tặng anh hùng, truy tặng liệt sĩ, lại thêm phủ tuất thì ích gì, người có còn nữa đâu? Mẹ thực sự không nên nghe lời ma quỷ của chú hai con, tốn mấy vạn đưa con đi chịu tội, may mà con mẹ thông minh, cái được cái nhà, tính ra ...”

Giản Phàm mắt mở to, mẹ vòng đi vòng lại nói lan man mãi, cắt ngang:” Mẹ, mẹ nói thẳng vào chủ đề đi, đừng để con đoán, đầu óc con bây giờ chậm lắm.”

“ Vậy, mẹ nói nhé ... Công việc này nguy hiểm quá, hay là ... Nếu con muốn từ chức như trước kia, mẹ ủng hộ ... Dù sao giờ con có bằng đại học, có nhà, kiếm công việc gì mà chẳng được, cần gì làm chuyện mạo hiểm này ... Mẹ nói không sai chứ? “ Mai Vũ Vận uyển chuyển biểu đạt, tới giờ nhìn thương tích của con trai còn chưa hết sợ, hối hận trước kia mấy lần ép con trai làm nghề này, thà để nó làm đầu bếp cho rồi, kém cỏi chút, ít nhất ngày nào cũng thấy, lòng yên tâm: “Con muốn về nhà phụ bếp cho cha con cũng được.”

Bình Luận (0)
Comment