Ánh mặt trời hoe vàng chiếu xuống tòa nhà Cửu Đỉnh nguy nga, trong cái mùa thời tiết giao thời này, chẳng biết mặt trời sẽ biến thành nắng gắt mùa hè hay là màu vàng rực mùa thu.
Văn phòng tổng giám đốc nằm ở tầng mười bảy, hai mặt cửa kính thoáng đãng sáng sủa, Tương Cửu Đỉnh tấy cầm cốc cà phê nhìn ảnh vợ con đặt trên bàn, không khỏi khoan khoái, khẩu vị của hắn do sữa bò và bánh mì tạo thành, cà phê trở thành thứ bất ly thân. Thói quen sinh hoạt này giống như thi thoảng lại nói ra vài từ tiếng Anh vậy, không phải là do khoe khoang, mà là do sống ở nước ngoài tạo thành. Khác với người cha thích trà xanh nước suối, khác với đám thanh niên phú hào cùng tuổi theo đuổi đẳng cấp, bạn học bước vào chính giới đậm mùi quản cách, càng không thể bì được.
Đôi khi bản thân Tương Cửu Đỉnh cũng không rõ mình là loại người gì, so với thế hệ xuống nông thôn chịu khổ thì còn quá non, so với thế hệ 8X phô trương hiện đại thì chững trạc hơn. ra nước ngoài bị người mắt xanh xem thường, về nước sống an nhàn sung sướng, cảm thấy làm người Trung Quốc thực sự không cam tâm. Nhưng tiềm thức lại khinh bỉ đám da vàng khoác lên quốc tịch nước ngoài.
Đó chính là mâu thuẫn, mỗi một giai tầng đều có mâu thuẫn bản thân không cách nào giải quyết hay điều hòa được, khi không định vị được bản thân, Tương Cửu Đỉnh luôn định nghĩa mình là : Người làm ăn.
Đúng, người làm ăn, mà người làm ăn trên đời này đều có một tín ngưỡng: Lợi ích.
Chín giờ có tiếng gõ cửa, Tương Cửu Đỉnh thuận miệng đáp một tiếng, Trương Khải và Hà Phương Lộ đi vào, một người bê một cái khay lớn, một người cầm sổ ghi chép. Trương Khải đặt cái khay toàn thịt lên bàn làm việc của Trương Cửu Đỉnh, tai lợn, thịt đầu lợn, gà vịt cùng mấy loại không nhận rằ, những thứ thịt này có màu vàng nhạt, sắc thịt trong, bề ngoài rất tốt.
“ Nói đi.” Tương Cửu Đỉnh chà chà tắy, không động đũa, không hỏi cũng biết là kết quả rất tốt, hỏi chỉ để tăng thêm niềm vui:
“ Hiệu quả rất tốt, vượt ngoài dự liệu, tổng cộng cho hai trăm mười bảy người nếm thử, một trăm linh hai người từ tổng bộ, còn lại là đồng nghiệp trong nghề, cơ bản là khen ngon, rất ít người đề xuất ý kiến, trong đó có cả mười ba bếp trưởng nổi tiếng không thể nói ra lai lịch. Tổng giám đốc, chúng ta nhặt được bảo bối rồi.” Trương Khải hết sức hưng phấn, thịt dùng thứ nước tương Giản giả ngâm ra đem cho người ta nếm thử, càng nhiều người nếm càng tự tin:
“ Làm ra sản phẩm có ổn định không? “ Tương Cửu Đỉnh tiếp tục hỏi:
Trương Khải gật đầu: “ Tôi đã cân nhắc tới tình huống này, sau khi làm ra nước tương, chúng tôi đem ngâm ba lần, mùi vị cơ bản tương đồng. Vật dùng tốt nhất là chum đất, kim loại thì do vấn đề o-xy hóa gây biến vị, Giản Phàm rất thành thật, bí phương này không che dấu gì hết.”
Tương Cửu Đỉnh hài lòng ve cằm, mất bao công sức tính toán, cuối cùng đã tới ngày hái quả: “ Được rồi, anh đem công nghệ chế tác tổng hợp thành tư liệu, thư ký Hà, cô mau chóng liên hệ với luật sư Nghiêm, cho cô một tuần để đăng ký độc quyền, lấy danh nghĩa hiệu tương La giả để đăng ký.”
“ Còn nữa, thông báo cho phòng kế hoạch, chuẩn bị hai bản kế hoạch cho tôi. Một là kế hoạch quảng cáo, tận dụng quốc khánh đem danh hiệu hải sản bình dân truyền thật vang cho tôi. Thứ thịt ngâm này coi như sản phẩm mới đưa ra ở nhà hàng hải sản, phải làm ra điểm nhấn và thanh thế, dự toán quảng cáo không lớn hơn mười lăm vạn.”
“ Cái nữa là kế hoạch thúc đẩy thị trường, nếu thứ nước tương này là độc nhất vô nhị thì phải có cái vỏ ngoài thật tốt, mấy cách liên minh, chuỗi cửa hàng đều cũ rồi, nghĩ cách khác đi, thông quả hiệp hổi ẩm thực trong tỉnh tìm đối tác, bảo họ chuẩn bị nhanh, một tháng hoàn thành.”
“ Giám đốc Trương, anh chọn vài đầu bếp lâu năm, hoàn thiện thêm chi tiết thứ nước tương này cho tôi, chú ý bảo mật, người biết bí phương chỉ có một mình anh, người biết kế hoạch chỉ có hai người, nếu bị lộ, hoặc xảy ra vấn đề, tôi tìm hai người tính sổ. ”
Thư ký Hà viết thật nhanh vào sổ, đem an bài của lãnh đạo chia thành mấy tờ. Trương Khải càng nghe càng hồ đồ, không ngờ Tổng giám đốc muốn làm thanh thế lớn như vậy, có chút không dám tin:” Tổng giám đốc, chỗ chúng ta không có ai họ La, sao có thể đăng ký là hiệu tương La gia?”
“ Nếu như không ai biết bí phương của La giả như thế nào, vậy ai có thể chứng minh cái của chúng ta là không phải?” Tương Cửu Đỉnh hỏi ngược lại:
Cứ có cảm giác cái gì đó không ổn, Trương Khải nhìn sang thư ký Hà, thấy cô không lên tiếng, đành nói:” Tổng giám đốc, trong này có không ít thiếu xót, thứ nhất, chu kỳ chế tác dài, thịt sống cho vào ngâm cần mười hai tiếng, sau khi hấp nửa chín lại ngâm, thêm mười tiếng nữa, phải làm hai loại nước tương cùng lúc, tốn thời gian công thức. Thứ hai, nước tương dùng ba lần là lên men, thịt ngâm ra biến vị. Còn nữa ...”
“ Giám đốc Trương!” Tương Cửu Đỉnh không hài lòng cắt ngang:” Anh thấy nước Tương La giả chưa?”
“ Chưa.”
“ Vậy có ai thấy nữa không?”
“ Theo câu truyện Giản Phàm kể thì hẳn là không, chuyện này tôi tìm tiền bối trong nghề chứng thực, nếu không món này đã chẳng bị coi là thất truyền.”
“ Thế là được, chúng ta chính là hiệu tương La gia, chỉ là một cách chế biến, dù ngự trù La tái sinh cũng không thể nói chúng ta xâm phạm bản quyền. Người họ La trên đời này nhiều lắm. Còn về phần thiếu xót, tôi cũng chưa bao giờ thấy thứ gì thập toàn kỳ mỹ.”
Người tin tưởng khoa học hiện đại thì đại đa số không tin Trung Y, người thích đồ ăn nhanh cũng không sao lý giải được mười mấy vị Trung dược ngâm ra thứ thịt ngon lành. Tương Cửu Đỉnh là loại người này, nhưng không ảnh hưởng hắn dùng bí phương này kiếm tiền, không cần biết nó của La giả hay Lý gia, trong mắt người làm ăn, như nhau cả.
Hai người kia không dám nói nữa, xem ra Tổng giám đốc đã hạ quyết tâm rồi, muốn đem Lý Quý thành Lý Quỳ bán đi.
Tương Cửu Đỉnh cầm đũa lên gắp một miếng thịt cho vào mồm, nhai thật kỹ, tựa hồ tự nói với mình:” Chỉ cần là mùi vị độc nhất vô nhị là được ... Ừm, Trương Khải, tấy nghề của anh được đấy.”
Thư ký Hà trao đổi ánh mắt với Trương Khải, cùng gật đầu, cẩn thận hỏi:” Tổng giám đốc, vậy chuyện Giản Phàm thì làm sao, tôi thấy cậu ấy rất giỏi, chúng ta có nên tiếp xúc, tuyển vào Cửu Đỉnh làm việc không?”
Trên đường hai người đã trao đổi ý kiến, đều có ý này, vốn thấy biểu hiện của Giản Phàm rất tốt, Tổng giám đốc lại tốn không ít tâm tư mời khách, chiêu đãi như thế, đều nghĩ sẽ dùng lương cao giữ Giản Phàm lại. Nhưng không ngờ đã ba ngày trôi quả, Tương Cửu Đỉnh không tỏ chút thái độ nào.
“ Cậu ta à, tôi không định giữ lại. “ Tương Cửu Đỉnh nếm sang thứ thịt khác, chỉ thấy rất ngon, nhưng không nói ra được, trình độ ẩm thực của hắn có hạn:
Thư ký Hà ngạc nhiên lắm, đợi một lúc không thấy hắn giải thích thêm, hỏi:” Tổng giám đốc, cậu ấy làm chưa tốt à?”
“ Không không, cậu ấy làm vô cùng tốt, điểm này tôi không phủ nhận, mọi người cũng tận mắt nhìn thấy, nhưng hai người không phát hiện sao, kỹ thuật của cậu ta không ra lừa chẳng ra ngựa. Xuyên Lỗ Tân Hàng Quảng đều có dính dáng một chút, như vậy làm gì cũng không chính tông, có thứ chính tông nhất là hương vị Ô Long, nhưng thứ này không thể đưa lên bàn tiệc, dù tôi có lập cho cậu ấy một thực đơn riêng, cũng phải được số đông thừa nhận chứ! ... Vả lại tuổi cậu ấy còn nhỏ, bảo làm phụ bếp cậu ấy không chịu, làm bếp chính, tuổi đó ai phục? Nếu cậu ấy vào khách sạn, mấy chục đầu bếp sẽ tạo phản tập thể. Còn một nguyên nhân nữa, cái này mới quản trọng nhất, Giản Phàm 5 tuổi đã vào bếp, tài hoa như thế, không cần nói cũng biết là để kế thừa Đệ nhất oa, chứ không như các đầu bếp khác kiếm tiền nuôi giả đình, sớm muộn cậu ấy tự lập môn hộ thôi, chúng ta làm sao mà giữ nổi.”
Nghe Tương Cửu Đỉnh nói một loạt lý do như thế, hiển nhiên đã suy nghĩ tường tận rồi.