Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 729 - Chương 262: Tình Này Phải Nói Ra Sao. (2)

Hắc Oa Chương 262: Tình này phải nói ra sao. (2)

“ A, thì ra là vị ở cục tư pháp, bị Đường Thụ Thanh khai rằ, hình như liên quản tới việc bảo lãnh cho Tề Thụ Dân ra tù sớm, còn liên quản tới việc nhận hối lộ, sao lại chuyển tới chỗ chúng ta nhỉ ?” Cảnh Văn Tú đơn thuần là người ngoài cuộc bình luận, không thấy Giản Phàm trả lời, quảy sang thấy vẻ mặt y có chút thất thần: “ Sao, thân thích của anh à?”

“ Cô thấy tôi giống người có phúc phận như vậy không?” Giản Phàm cười gượng gạo, cúi xuống dọn dẹp đồ đạc, Dương Công Uy sa lưới là điều y dự đoán trước từ lâu, chẳng ngạc nhiên, nhưng y lo nhất là Dương Hồng Hạnh không chịu nổi sự đả kích và khinh bỉ của thế tục, không biết lúc này cô ấy thế nào, y không thể ở lại nơi này nữa:

“ Anh làm sao thế?” Cảnh Văn Tú phát hiện Giản Phàm rất bất thương:

“ Tôi phải đi ... Cám ơn cô giúp đỡ, có cơ hội, tôi nhất đích thân mời cô một bữa. “ Cảnh Văn Tú ngạc nhiên: “ Đi, vụ án chưa kết thúc, sao anh có thể tùy tiện đi được chứ.”

“ Cô sai rồi, tổ chuyên án mong tôi đi mà chẳng được.” Giản Phàm cười đi ra khỏi văn phòng, bước chân gấp gáp chạy dọc hành lang, kệ tiếng gọi của Cảnh Văn Tú đằng sau:

“ Tiểu Giản, nào nào, ngồi đi, tôi đang muốn tìm cậu.”

Chủ nhiệm Nghiêm ngồi sau cái bàn chất đầy hồ sơ, nghe tiếng gõ cửa ngẩng đầu nhìn Giản Phàm đi vào, đây là chàng trai ít tuổi nhất tổ chuyên án, nhưng làm người ta thích nhất, vốn nghĩ cảnh sát cơ sở trẻ tuổi, lập công lớn, thế nào cũng rất kiêu ngạo, hóa ra ngược lại, là chàng trai nhiệt tình gặp ai cũng cười, việc gì cũng làm, rất chăm chỉ chịu khó mà không than vãn, ai mà không thích cho được.

Giống như bây giờ, Giản Phàm miệng tươi cười, trước khi ngồi xuống còn chú ý cái cốc trên bàn lãnh đạo, chạy đi lấy thêm nước sôi mới xuống một bên ghế sô pha, hai mắt nhìn thẳng, giống đợi nghe giáo huấn.

“ Tiểu Giản, chuyện này quản trọng lắm, đây là lời khai mới lấy được tối quả, cho cậu hai phút để xem.” Chủ nhiệm Nghiêm là người nhanh nhẹn dứt khoát, ít vòng vèo, trước tiên đưa một bản hồ sơ tới cho Giản Phàm:

Giản Phàm vốn tới xin rời đi, giờ tạm thời nuốt vào, xem lời khai của Tiêu Minh Vũ, dưới ánh mắt chăm chú của chủ nhiệm Nghiêm, cẩn thận trả lại, bình tĩnh nói:” Chuyện này không thể nào.”

“ Hối lộ 5000 USD, tuy không lớn, cũng không phải nhỏ ... Thời gian, địa điểm, nguyên nhân hối lộ đều viết rõ ràng.” Chủ nhiệm Nghiêm mặt trầm xuống, là loại thái độ với phần tử xấu trà trộn vào đội ngũ cách mạng:

“ 5000 USD tương đương với gần 2 năm tiền lương của tôi rồi, tôi muốn tặng cũng không có nổi, hơn nữa tôi cũng không cần thiết phải làm thế. Tiêu Minh Vũ rõ ràng nói dối, tôi là người tiếp nhận vụ án Phân cục Tấn Nguyên, ông ta ngã ở vụ án này, cho nên lòng mang thù hận, cố ý báo thù ... Tôi xem mấy khẩu cung trước đó của ông ta rồi, chủ nhiệm không thấy ông ta cũng đẩy hết trách nhiệm lên cho Ngô Đích sao? Ngô Đích căn bản không quen Tề Thụ Dân, hắn chỉ bị Hứa Bân của Tề Nguyệt Các mua chuộc, cung cấp ít thông tin về buôn lậu cổ vật mà thôi, năm ngoái cung cấp tình báo sai lầm hẳn là do Tiêu Minh Vũ thao túng hắn làm rằ, Ngô Đích khả năng không biết mình vì sao lại phạm tội, vậy mà trong mồm Tiêu Minh Vũ lại không khác ô dù chính.” Giản Phàm bình hòa rửa sạch tội của mình, lại muốn tăng thêm tội cho Tiêu Minh Vũ, trong lòng thì chửi um lên, lần đó tặng quà chỉ là kế hoãn binh thôi, thậm chí còn ghi âm lại, định tới lúc cần đâm cho ông ta một phát, ai ngờ đào hố làm mình lún vào, đúng là thất sách:

Nhìn rất lâu, người kinh nghiệm như Nghiêm Phục Thanh cũng không nhìn ra biểu hiện thản nhiên của Giản Phàm do không thẹn với lòng hay là do thời gian dài đối diện với nghi phạm rèn luyện ra ý chí vững vàng đó, nói đầy ý vị: “ Tiểu Giản, mọi người đều đánh giá cậu rất cao, có điều khẩu cung này có chút bất ngờ, tiếp sau đây có khả năng cậu bị tổ chức thẩm tra, phải có thái độ chính xác.”

Giản Phàm thẳng lưng đáp:” Không vấn đề, cám ơn chủ nhiệm Nghiêm.”

Nghiêm Phục Thanh đang hai tấy trước bàn, trầm giọng nói: “ Cậu đó, phải khai báo với tổ chức cho thật ... Tôi làm không ít vụ án lãnh đạo tham ô hủ hóa, thông thường thì vụ án hối lộ và nhận hối lộ chỉ có thể tra ra từ 20 -30% thôi, cho nên mới xuất hiện tội danh chung chung ‘ lượng lớn tài sản nguồn gốc không rõ ràng’, hiện giờ tra ra tổng tài sản của Tiêu Minh Vũ từ địa ốc, chứng khoán hơn 800 vạn, trong đó có bao nhiêu là thu nhập bất hợp pháp có được, e thần tiên hạ phàm cũng không thể làm rõ, cậu hiểu ý tôi chưa?

Ý tứ ẩn chứa trong lời nói của Nghiêm Phục Thanh rất rõ ràng, đó là ngàn vạn lần đừng có dính líu tới người này, nói thô tục hơn chút là, dù có tặng tiền hắn thì coi như là ném vào nhà xí rồi, đừng có nói rằ. Đối với lãnh đạo mà nói, đây là sự chiếu cố rất lớn, Giản Phàm cảm kích nhìn vị lãnh đạo tiếp xúc chưa nhiều, khẽ gật đầu.

“ Vậy thì tốt, xét tình hình này, cậu nên né tránh vụ án một chút thì hơn, tiếp theo sở hoặc là ban đốc sát của cục sẽ phái người điều tra, cậu phải chuẩn bị tâm lý.” Chủ nhiệm Nghiêm nói xong mới nhớ mình chưa thông báo mà Giản Phàm như đã tiên tri trước tới đây: “ Cậu tìm tôi có việc gì?”

“ Dạ, chủ nhiệm Nghiêm ... Tôi, tôi, vết thương tái phát, bác sĩ nhiều lần giục đi khám lại, nhưng vào tổ chuyên án không có thời gian .. Tôi nghĩ, nhân cơ hội này ...” Giản Phàm khó xử chỉ ngực và cánh tấy mình:

“ Thế cúng tốt, tôi quên mất cậu còn bị thương. “ Nghiêm Phục Thanh mỉm cười, chàng trai này hiểu chuyện không làm mình khó xử, cho một lý do danh chính ngôn thuận, nghĩ một lúc an bài: “ Cậu giao công tác lại cho Tiểu Cảnh, tới phòng bảo vệ ký hiệp nghị bảo mật là có thể đi ... Tôi không tiễn nữa, đợi vụ án kết thúc, chúng ta tụ họp, tôi nói chuyện với trưởng ban Trương rồi, chúng tôi rất coi trọng cậu, chừng này tuổi mà trải quả nhiều đại án như thế, thêm thời gian, thành tựu không nhỏ ... Tiểu Giản, nghề chúng ta rất đặc thù, nhất định phải kiên định tư tưởng giữ vững vững được bản thân, không hoang mang không dao động.”

“ Vâng ạ, cháu cám ơn chú Nghiêm.” Giản Phàm đổi cách xưng hô, đứng dậy khom người chân thành:

“ Được rồi, đi đi. “ Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, Nghiêm Phục Thanh rất hài lòng mỉm cười phất tắy:

Trong cái thể chế này kỳ thực không hoàn toàn chỉ có sự lãnh đạm, ít nhất hành động nhỏ của Nghiêm Phục Thanh là ân tình cực lớn, câu "nhất định giữ được bản thân, không hoang mang không dao động " nói rất nặng, chứa nhiều ẩn ý, nhìn đám người từng phong vân một thời giờ giam trong gian phòng chật hẹp, nhìn lại hành vi của mình, không khoi toát mồ hôi.

Tiêu Minh Vũ từng chỉ tấy năm ngón ban phát ân huệ giờ khóc lóc như trẻ lên ba, Tề Thụ Dân tung hoành một thời giết người như ngóe vậy mà cũng phải than một câu làm người khó, Đường Thụ Thanh giả tài bạc triệu không biết bao nhiêu anh hào quỳ gối dưới váy mà giờ sa sút không nhận rằ. Đây vốn là cái thế giới bi kịch của nhân vật nhỏ, không may đâm phải mũi dao của luật pháp nữa thì thành thảm kịch, đừng ỷ mình thông minh hơn người nghĩ mãi mãi đứng vững không đổ.

Bình Luận (0)
Comment