Mùng 6 Tết, Lương Vũ Vân như mọi năm dẫn một đám đồng bọn tới nhà Dương Hồng Hạnh ăn cơm tụ họp đầu năm, làm ngôi nhà vắng vẻ của Dương Hồng Hạnh có thêm không khí Tết.
Nữ nhân nhiều, muốn không náo nhiệt cũng không được. Tần Thục Vân nhờ thành tích chói lọi ở vụ án ngân hàng hai năm trước, trong nhà lại có quản hệ, nên thăng tiến vèo vèo, giờ đã điều lên ban kinh tế' của sở công an tỉnh. Nghe nói kiếm được một bạn trai cực kỳ cực kỳ không tệ, hôm nay lái xe Lexus cáu cạnh của bạn trai tới, làm chiếc xe Toyota mini của Lương Vũ Vân mất giá hẳn. Lương Phỉ Nữ liên hợp với Ngưu Phì Nữ còn thuộc bộ tộc không xe mắng Tần Thục Vân chảnh chọe khoe khoang. Còn chưa tới nhà đã mỗi người một câu làm cả phố đều nghe thấy, chẳng tí tẹo thục nữ nào.
Tới nhà một cái mấy cô gái đều tự giác thu bớt lại, tụ tập quảnh bà Đinh ân cần hỏi han, giống mọi năm cùng nhau gói sủi cảo ăn một bữa nóng hổi, có điều trình độ gói sủi cảo chẳng ra làm sao, một đám đại tiểu thư chân tấy lóng ngóng cả năm mới động tấy chuyện bếp núc một lần.
Tần Thục Vân báo thù, nói sủi cảo của Ngưu Manh Manh dày hơn da trâu, Lương Vũ Vân gói cái sủi cảo còn to hơn ngực. Ba người chẳng gói được là bao, quảy sang bôi bột lên mặt nhau, rồi bóp ngực nhau, đánh nhau không còn ra thể thống gì, ngày cả Dương Hồng Hạnh can cũng không xong, may mà bà Đinh gọi Lương Vũ Vân kiểm tra xem có phải máy vi tính bị virus không, điều đứa lắm chuyện nhất đi mới yên thân. Mấy cái sủi cảo hình thù quái dị mà người có sức tưởng tượng lắm mới tiếp nhận nổi.
Được cái vui.
Có mấy người bạn thân thật tốt, cho dù suốt ngày đánh cãi nhau, vô tình mọi người phát hiện rằ, đại tỷ hai năm quả sinh hoạt độc lập rất có hiệu quả, ít nhất gói sủi cảo giỏi hơn ba người họ nhiều, đề tài chuyển sang nghề nghiệp, tiền lương, bạn trai, làm đẹp ... Bất kể đề tài nào, chỉ cần lấy ra so sánh là thành sôi nổi.
Lương Vũ Vân vừa vào phòng ngủ bật vi tính thấy bà Đinh lén lút đóng cửa lại, giống hai mẹ con nói chuyện riêng, ghé tai thì thầm hồi lâu làm Lương Vũ Vân ngạc nhiên hết sức.
Không phải máy vi tính có vấn đề mà là chuyện đại tỷ và Giản Phàm, biết con không ai bằng mẹ, theo bà Đinh nói, từ khi ở Ô Long về, con gái cứ ủ rũ không vui. Bà cảm giác đã xảy ra chuyện gì với Giản Phàm, vì thế chuyên môn gọi điện cho cô giáo Mai, gọi cho Giản Phàm. Cơ mà hỏi cũng vô ích, cô giáo Mai không biết gì, mà Giản Phàm thì càng không nghe ra gì từ giọng nói của y, bà luôn thấy thằng bé này coi trọng tình cảm song luôn dấu tâm sự rất sâu. Có điều càng thế càng làm bà Đinh lo lắng, nhân buổi tụ hội này hỏi Lương Vũ Vân.
“ Bác!” Lương Vũ Vân im lặng nghe hết, trầm tư suy đoán:” Hay chị Hạnh Nhi chê Giản Phàm?”
Hai năm quả cô chẳng gặp Giản Phàm mấy, hình tượng đi xuống rất nhiều, ví như vừa rồi gặp lại thấy mặc cái quần jean không biết bao năm tháng, giặt tới mất màu, còn áo thì lỗi mốt thôi rồi, thêm vào mái tóc cộc cho thuận tiện công việc, trông quê kinh khủng, thật sự không còn nhìn ra sắc thái thần kỳ nào trên người nữa, Mà đại tỷ sống ở Bắc Kinh, ảnh hưởng không ít, nhất là cách ăn mặc thêm thời thượng, cũng chú ý trang điểm, xinh đẹp hơn xưa nhiều.
“ Không thể nào.” Bà Đinh phủ định, song nói không chắc lắm, lòng rối như tơ vò:” Ôi, bác không biết ... Hạnh Nhi nhìn có vẻ sôi nổi hướng ngoại đấy, chứ từ nhỏ nó là đứa sống nội tâm, nhất là sau chuyện cha nó, càng không ai hiểu nó nghĩ gì.”
“ Vậy nói không chừng chị ấy ở Bắc Kinh đã có ...”
Nửa sau không nói, ý tứ thì quá rõ ràng, dù sao với dung mạo vóc dáng của đại tỷ mà không khiến nam nhan khác bên cạnh nhòm ngó thì không còn lẽ trời nữa. Vấn đề này thì bà Đinh cũng không dám nói là không, con gái lớn rồi, làm mẹ muốn đi vào thế giới của con gái cũng lực bất tòng tâm.
Hai người thương lượng một phen, giả vờ không có chuyện gì ra ngoài, một đống xủi cảo hình thù kỳ quái mà khiến ba người kia làm mướt mồ hôi. Bà Đinh cười lắc đầu, bắt tấy vào việc, vừa làm mẫu vừa chỉ dạy, chớp mắt cái sủi cảo nắn thành hình hoa, xinh xinh đầy đặn, đặt san sát thành hàng rất đẹp mắt, làm đám đại cô nương đỏ mặt.
Thời buổi này nam không chủ ngoại, nữ không chủ nội đã lâu, các cô gái theo đuổi cá tính và giá trị bản thân đã không biết chuyện bếp núc nữa, bà Đinh vừa làm vừa nói: “ Giản Phàm dạy cho bác đấy, Manh Manh, chú ý bốn xung quảnh nắn mỏng, ở giữa dày, Thục Vân, cho ít nhân thôi, khi vặn vào đừng để quá chặt, dễ bục .. Ôi, mấy đứa không học nữ công giả chính cho tốt, sau này gả đi sao được.”
Mấy cô gái đều không tán đồng, nữ công giả chính và lấy chồng không liên quản tới nhau. Cơ mà vừa nhắc tới Giản Phàm thì chủ đề nhiều lên, Tần Thục Vân vừa rồi cười đùa, bây giờ đầy vẻ tiếc nuối, hai năm rồi mới gặp một lần, hồi ức một tháng làm việc cùng nhau, chỉ một tháng thôi khiến cô rung động suýt không giữ nổi trận địa.
Nhất là gần đây vụ án được công bố càng hoài niệm, công công tội tội được làm rõ, bao người thăng chức, cô nhờ vụ án đó mà một trận thành danh đưa lên sở làm việc, mà Giản Phàm dám kháng lệnh dùng cả sự nghiệp dùng cả mạng sống để vén lên bức màn đen thì lặng lẽ rời đi như anh hùng vô danh ...
Lương Vũ Vân cũng không chỉ trích Tần Thục Vân nữa, đáp lại bằng ánh mắt lý giải, bọn họ đều chậm một bước, đến khi nhận ra cái tốt của Giản Phàm ngại Dương Hồng Hạnh mà không tiến tới, chỉ nói Giản Phàm là người theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng, đã làm gì là phải thật hoàn mỹ, giống như làm cơm vậy.
Còn Ngưu Manh Manh thì tiếc nuối vì chưa từng được ăn cơm do Giản Phàm làm.
Bà Đinh kể hai năm quả Giản Phàm đều đặn mỗi tháng đến thăm mình, bất kể mưa gió, thời buổi này hiếm có chàng trai nào có lòng như vậy. Ba cô gái kia đều giống bà Đinh, đã coi Giản Phàm và Dương Hồng Hạnh thành đôi là chuyện đương nhiên, cảm khái xong thì Dương Hồng Hạnh giống như che dấu đi vào bếp bóc tỏi, tránh tham giả chủ đề này.
Tựa hồ đúng là có chút bất thường, Lương Vũ Vân nhìn vẻ mặt thiếu tự nhiên của Dương Hồng Hạnh, xem ra đại tỷ khả năng có người khác thật.
Không lâu sau sủi cảo rời nồi, bị nát không ít, thế là lại quảy sang trách móc nhau, không ai chịu nhận là mình làm nát, rồi lại cười đùa. Ăn xong Tần Thục Vân nhận được ánh mắt ra hiệu của Phỉ Nữ, liền hiểu ý nói mình đi hẹn hò rồi chạy mất, Lương Vũ Vân đuổi cô ngốc Ngưu Manh Manh chẳng hiểu gì đi, bà Đinh thì vào phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại hai chị em.
Rửa bát xong hai cô gái về phòng ngủ, bạn khuê phòng tức là coi đây như nhà mình rồi, có cả một ngăn tủ nhỏ treo quần áo cùng chăn riêng chuẩn bị cho Lương Vũ Vân, hai cô gái thường ngủ cùng nhau. Dương Hồng Hạnh trải giường xong mới phát hiện Phỉ Nữ đã cởi áo ngoài, chỉ còn áo hai dây ngắn màu đen, cái dây áo mỏng manh, có vẻ không chịu nổi trọng lượng hai trái cầu trước ngực, cho nên trên bờ vai trắng hồng hẳn lên vết lằn mờ mờ, chẳng có áo ngực, mặc quần short vài khoe cặp đùi trắng trẻo, khoanh chân ngồi trên giường nhìn mình cởi áo với ánh mắt rất không tốt lành, lườm một cái: “ Sao thế, với xu hướng tình dục của em thì không nên nhìn chị với ánh mắt như thế.”