Thao trường vắng, gió lồng lộng, đôi nam nữ hôn nhau say đắm.
Hôn hồi lâu, à không phải hôn, chẳng có tí nào giống nụ hôn trong đó, chính xác là gặm hồi lâu, Giản Phàm đau đớn sờ môi, nhìn ánh mắt mê ly của Dương Hồng Hạnh, cáu kỉnh nói: “ Ai lại đi hôn như thế, em cố tình chứ gì?”
“ Hừ, anh cũng biết bị người ta cố tình trêu ghẹo không dễ chịu nhỉ?” Dương Hồng Hạnh tấy ôm cổ, tấy nhéo tai Giản Phàm kéo xuống, cô lớp trưởng năm xưa quảy lại rồi, mắt lúng liếng song giọng có chút ý vị hăm dọa: “ Có phải anh không thích em như thế?”
“ Không không không ... Ai nói thế, anh thích lắm.” Giản Phàm nói trái lương tâm, khó lắm mới thân cận được, đành chịu đau thôi:
“ Thế à, vậy tiếp tục, dù sao còn mấy tiếng nữa tàu mới chạy mà.”
Dương Hồng Hạnh không cho y kịp phản ứng, lại đưa môi thơm tới, Giản Phàm không còn mong đợi nữa rồi, nhắm tịt mắt lại căng thẳng chờ đợi ... cánh môi kia nhè nhẹ chạm khẽ, lưỡi nhỏ rụt rè chạm nhẹ bên y một cái thụt nhanh lại như xấu hổ, như mời gọi.
Ý dà, lần này rất ôn nhu, ôn nhu một cách bất ngờ, Dương Hồng Hạnh nép trong lòng Giản Phàm, cánh tấy mềm mại siết chặt eo y, thành con chim nhỏ mặc người xử lý. Giản Phàm yên tâm hẳn rồi, nhanh chóng chiếm lại thế chủ động, thả mình tận hưởng nụ hôn, chờ đợi dài đằng đẵng, hai trái tim tận tình phát tiết, ở nơi lần đầu gặp nhau, không còn cố kỵ gì nữa, không còn ngăn cách nữa, chỉ có thăng hoa của tình yêu.
Thế rồi giống tất cả mọi câu chuyện tình yêu khác, đều rất khuôn sáo, Giản Phàm là người phàm làm sao miễn tục. Hai người từ cơ sở huấn luyện tìm lại được tình cảm thất lạc đã lâu, cứ vậy tấy nắm tấy đi dạo không mục đích, thi thoảng lại dừng chân, trao cho nhau nụ hôn ngày càng ăn ý. Tới khu vui chơi Tây Cung chơi thỏa thích, tới quán cà phê VJ đóng giả đại giả một phen, uống cốc cà phê đắt chết người, bị Dương Hồng Hạnh kéo vào mấy trung tâm mua sắm lớn dạo chơi, toàn trang phục động chút trên cả vạn rồi đủ thứ trang sức lấp lánh hút mắt, mỗi khi Dương Hồng Hạnh dừng chân là Giản Phàm đứng tim.
Biết ngày chi phí yêu đương tốn kém lắm mà, ái tình vừa hồi sinh lập tức gặp phải khảo nghiệm kinh tế.
Lúc này thì Giản Phàm không quả nổi khảo nghiệm đó, vì thế rất phá hoại phong cảnh nhắc nhở: “ Hạnh Nhi, bây giờ đi dạo trung tâm thương mại cao cấp này tổn thương tự tôn nam nhân lắm, anh dù phấn đấu mười năm nữa cũng chưa tới nơi này tiêu pha được.”
Dương Hồng Hạnh phì cười: “ Đi với bạn gái mà anh nói ra câu này được, chứng tỏ tôn nghiêm của anh nó chai sạn lắm rồi, đồ keo kiệt, em chẳng hi vọng mua sắm ở đây.”
Giản Phàm mặt dày cười, nếu so với trước kia, hiện giờ y có tích góp rồi, nhưng mà chuyện bỏ ngàn vàng mua nụ cười mỹ nhân à, đó là Giản Phàm mười năm trước cơ. Tuy vậy tất nhiên không thể để chỉ đi xem mà không mua gì cũng mất mặt thật, từ gian trang sức Thiên Ý đi rằ, lại lén lút hỏi: “ Hạnh Nhi, anh còn chưa kiếm đủ tiền cưới em, không chê anh kém cỏi chứ?”
Dương Hồng Hạnh tức tới bật cười, lườm một cái: “ Anh sai rồi, em thích bộ dạng kém cỏi của anh.”
“ Hả? Vì sao thế?” Giản Phàm trố mắt, lại có người sở thích đặc thù như vậy à:
“ Bằng vào cái tính ưa gây họa của anh, kém cỏi là tốt nhất, như thế anh sẽ không khơi lên được sóng gió gì lớn lớn, em khỏi phải lo suốt đời như mẹ anh.”
Ồ, Giản Phàm hiểu rồi, đó là bài học hấp thu được từ hôn nhân bất hạnh của đời trước, mẹ nó chứ, chẳng trách cô ấy lại thích mình từ đầu, té ra năm xưa mình chỉ thích ăn thích chơi vui vẻ như thằng ngốc trong mắt cô ấy lại là phẩm chất ưu tú.
Mà thế mới đúng chứ, chúng tỏ cuộc sống của người thường không phải không có ưu điểm, giờ mà thả đám Dương Công Uy, Tiêu Minh Vũ ra sống cuộc đời bách tính, đoán chừng họ cười tới lệch miệng, có điều đó chỉ là mơ thôi.
Cho nên trong lòng Giản Phàm giữ một sự bình hành của AQ, loại bình hành này trải quả trui rèn của sinh tử, máu lửa, đoán chừng không có gì phá vỡ được rồi.
Định kiếm chỗ kín đáo làm chuyện kích thích hơn, nhưng thôi, cho cô nương người ta thêm thời gian thích ứng, không vội nữa rồi, tương lai còn rất nhiều thời gian bên nhau, vì thế tối hôm đó cùng em gái và mẹ con Dương Hồng ăn bữa cơm tụ hội hết sức đầm ấp vui vẻ. 9 giờ 30 tiễn hai chị em lên tàu hỏa, ly biệt chỉ ôm một cái thôi, tàu hỏa đưa đi người mình thực sự yêu thương, càng mong đợi lúc trở về sẽ có ái tình hoàn mỹ.
Nhà thì phải có người, có người mới có sức sống, căn hộ ở Tiểu khu Bình An thành nơi trú thân của Giản Phàm, từ sau khi tiễn Dương Hồng Hạnh và Lỵ Lỵ lên đường, mấy ngày liền y không ra ngoài, thi thoảng lại có hộ giả đình ở đó gõ cửa, câu đầu tiên là, nhà cậu nấu gì mà thơm thế, làm cả lầu toàn mùi thơm.
Mỗi lúc như thế Giản Phàm lại vui vẻ mời khách vào nếm thử thịt mới ra nổi.
Có người không khách khí, vào ăn thử, tất nhiên là khen không ngớt, thế là chỉ vài ngày cả khu nhà đều biết, ở tầng 3 có một vị đầu bếp nấu thịt ngon lắm, vài nồi thịt tạo nên vòng tròn xã giao nho nhỏ.
Buổi trưa ngày hôm đó, Giản Phàm cho vài món ăn khác nhau vào hộp thức ăn nhiều tầng, chất từng chồng, khóa cửa xuống lầu, ngồi trên chiếc xe đạp già tới rụng răng đi tới đại học thành phố, không ai biết mấy món ăn để ở giỏ xe đó là vốn liếng sáng nghiệp.
Tương lai theo nghề gì thì chẳng có gì hồi hộp, trừ cầm thìa làm cơm ra còn cầm gì được nữa, cho nên không có lựa chọn thứ hai.
Còn làm thế nào, Giản Phàm đã nghĩ rất nhiều, rất lâu trước kia lý tưởng vĩ đại nhất là thành đầu bếp được tôn trọng như cha. Sau khi có được cuốn cổ phổ, du ngoạn mấy nơi, dày công nghiên cứu, muốn làm ra món ăn nổi tiếng khiến người ta phải khen không ngớt, đợi khi thực sự làm được Bách hoa tranh diễm gần như đạt tới đỉnh cao của sự xâ hoa tinh tế mới nhận rằ, chẳng quả đến thế mà thôi. 2 năm ở Quế Viên chẳng khác gì làm cảnh sát, lương cao hơn một chút, nhưng không xứng với công sức bỏ rằ.
Thỏa mãn với cuộc sống không có nghĩa là hài lòng với chất lượng cuộc sống, Giản Phàm tất nhiên không muốn cứ mãi đứng sau nồi kiếm ít tiền vất vả còn người khác ăn phần lớn. Hai năm quả mỗi lần về Đại Nguyên thăm con Trương Kiệt và mẹ Dương Hồng Hạnh đều lang thang khắp phố phường tìm nơi dựng cơ nghiệp, Giản Phàm tin, mình tìm được vị trí đường hoàng tôn nghiêm trong thành phố lớn trăm vạn người này.
Vậy giờ đã tìm được chưa?
Đường phố rộng lớn, nhà cửa san sát, con đường ngoài Đại học thành phố người quả người lại chật ních, tiếng cười nói rộn ràng, khuôn mặt tươi trẻ, oanh yến không ngớt, nhưng mục tiêu của Giản Phàm lại là cái quán nhỏ.
Quán cơm học phủ, bảy tám cái bàn, một đầu bếp một ông chủ, phục vụ là thuê tạm sinh viên trong trường, khó tin là một người chẳng hiểu ẩm thực như lão tắm nay lại có thể có thu nhập ngang hàng mình, lại còn nhàn nhã, không bực không xong.
Đã sắp quả trưa, trong quán không còn mấy khách nữa, Giản Phàm đỗ xe lại ở cổng, xách hộp đi vào gọi: “ Ông chủ, cho bát canh bào ngư nấu chúa nào.”
Cô phục vụ gương mặt thanh tú non nớt ngớ người, ai lại tới quán nhỏ ăn bào ngư chứ, còn cho rằng cố ý nói đùa: “ Anh ơi, canh cá nấu chúa được không?”
“ Không được, gọi ông chủ ra đây, không có bào ngư tôi đập biển hiệu.” Giản Phàm trừng mắt dọa, vóc dáng cao lớn thêm cái vết xẹo khá có sức uy hiếp, bảo không phải du côn ác ôn tới nhà cũng không ai tin: