Cả đêm ngủ không ngon, tinh thần Thời Kế Hồng rất tốt, lên xe xoa đầu Giản Phàm, giơ 8 ngón tấy rằ, vui vẻ thể hiện bắt được 8 tên.
“ Càng ngày càng vớ vẩn, suốt cả đêm mà không bắt cho hết. “ Giản Phàm còn chưa hài lòng:
Thời Kế Hồng vui vẻ bảo vệ đám hậu bối, đưa di động ra cho Giản Phàm xem: “ Được rồi, thế là tốt rồi, xem này, Thành Cương gửi đấy, thằng bé đó lôi chúng vào đội ba tra ra không ít, tên ít nhất cũng phải ở trong đó 3 năm, truy hồi hơn 7 nghìn.”
Trong ảnh là người bị còng vào ống truyền nhiệt, vẻ mặt thống khổ, kẻ cầm đầu ngày hôm quả, Giản Phàm xóa ngày đi, ghé vào tai Thời Kế Hồng nói nhỏ tránh tài xế nghe thấy: “ Dì Thời, chuyện không đáng mấy, sao lại tra tấn bức cung?”
“ Thế thì sao? Thằng bé đó trút giận cho dì mà, đáng đời chúng lắm, hôm khác mời chúng tới quán ăn sườn hầm ... Hừ, chọc giận bà đây, dọa chết chúng, còn tên Viên Kỷ Bình gì đó nữa, đội trưởng Cao nói hôm nay bắt hắn.” Thời Kế Hồng chuyến này hả hê lắm: “ Mà chúng ta tới đồn công an làm gì, dì chướng mắt với bọn chúng lắm.”
“ Vẫn phải đi dì ạ, dù sao thì ở trong địa bàn của người tắ, chúng ta đi gặp vị đồn trường kia, cho người ta có cớ xuống thang, như thế chúng ta sau này có thang để mà lên đúng không? “ Giản Phàm khuyên giải đồng chí già:
Tâm tình Thời Kế Hồng đang tốt, ưỡn ngực rất oai: “ Được, nhưng mà đừng khách khí với hắn quá đấy.”
Giản Phàm cười vâng dạ, thấy dì Thời nhiều điểm giống mẹ mình, yêu ghét rõ ràng, mừng giận ra mặt.
Không bao lâu sau tới đồn công an Đại Doanh Bàn, vào phòng trực ban gặp hai vị hiệp cảnh hôm quả, Lý Nhất Chi thấy Thời Kế Hồng trán dán băng thì biết người bị hại tới, chỉ ngồi, lấy số ghi chép rằ, không ngờ Giản Phàm gập sổ lại: “ Chúng tôi tới gặp đồn trưởng luôn, không cần lời khai:”
“ Cái gì, anh muốn gặp là gặp à? “ Lý Nhất Chi trừng mắt lên: “ Định tới kiếm chuyện phải không hả? Anh nghĩ mình là ai?”
“ Tôi là bếp trưởng.”
“ Tôi khuyên anh, nghĩ thoáng chút.” Người họ Thương, giữ tấy đồng nghiệp lại: “ Gặp đồn trưởng cũng được, nhưng mà đã là người làm ăn, bình an là tốt, sau này chú ý đừng để gặp phải chuyện tương tự.”
Thời Kế Hồng lấy mấy bức ảnh ra đẩy tới, giọng oang oang:” Bảo đồn trưởng của các cậu tới đây gặp tôi đi, người cần bình an là hắn đấy, để hắn lần sau đừng để găp phải loại chuyện này.”
Đám hiệp cảnh nhìn ảnh, tức thì nổi nóng: “ Này, vì sao không nói là có camera giám sát? Giờ đồn trưởng mắng chúng tôi thì sao hả? Có biết thế này gọi là che dấu chứng cớ không?”
“ Còn không mau đi đi, muốn bị mắng thêm à? Mau lên.” Đến cảnh sát thường còn không lịch sự với hiệp cảnh, nói gì tới hình cảnh như Thời Kế Hồng, vỗ bàn một cái, khí thế mười phần:
Hiệp cảnh giật mình vội vàng chạy đi, không lâu sau cửa lại mở rằ, một vị tai to mặt lớn, mắt ti hi bụng bự đi vào, trông có vẻ tức giận lắm, cầm đống ảnh đập rầm xuống bàn, chỉ Giản Phàm và Thời Kế Hồng: “ Sao biết mà không báo, làm lỡ thời gian phá án, thì ai chịu trách nhiệm?”
“ Hai vị này hôm quả tới có 5 phút đã đi, chúng tôi chưa kịp nói, không phải hôm nay tới báo sao?” Giản Phàm cố tỏ ra mơ hồ:
Đồn trưởng quảy đầu trừng mắt với hai hiệp cảnh, xuả tấy đuổi khách, còn ném cho một ánh mắt kẻ thù giai cấp: “ Biết rồi đi đi, đợi thông báo.”
Thời Kế Hồng khinh bỉ hừ một tiếng:” Hừ, khỏi cần thông báo, đại đội ba đã lập án rồi.”
“ A, các người ... “ Đồn trưởng nổi cơn lôi đình, định chửi mắng có điều phát hiện hai người này có chuẩn bị mà tới, không rõ nông sâu ra sao, cố nén giận: “ Ý gì thế hả? Được, vậy để đại đội 3 xử lý đi, không tiễn.”
“ Đừng đi vội. “ Giản Phàm lên tiếng gọi đồn trường lại, hai bên nhìn nhau đều đầy thù địch: “ Định đi gọi điện thoại đấy à? Đừng gọi, nếu không là anh gặp họa đấy, cẩn thận cảnh phục trên người.”
Đồn trường bị nói trúng tim đen, giật mình đánh thót, tên mặt mặt xẹo giống dân giang hồ, nhưng có vẻ không phải người chọc vào được, hỏi hiệp cảnh: “ Ai thế?”
“ Ông chủ của Thực Thượng ạ, còn đây là chủ quán.”
Nghe thân phận đó, đồn trưởng thẳng lưng lên không khách khí nữa: “ Nói cho rõ ràng đi, định uy hiếp tôi đấy à?”
“ Không phải uy hiếp, mà là cảnh cáo. “ Giản Phàm giọng lạnh dần: “ Dương Tranh, nam, dân tộc Hán, 43 tuổi, tham giả công tác năm 1987, vào đảng năm 1993, năm 2004 làm đồn trưởng đồn cảnh sát Đại Doanh Bàn ...”
“ Khoan khoan, anh có ý gì? “ Dương Tranh nghe lý lịch công tác của mình liền coi trọng, ngồi vào chỗ cũ:
“ Ý tôi là đồn trưởng Dương, anh mất 14 năm mới lên được vị trí đồn trưởng, không dễ dàng gì, nên biết quý trọng .. Chuyện này hôm quả can hệ trọng đại, nếu anh không coi trọng, đừng nói là một đồn trưởng, dù là phân cục trưởng cũng không gánh nổi trách nhiệm đâu.”
“ Cái gì, ha ha ha, thế cơ à? Nếu không thì sao nào, định cách chức tôi chắc?” Dương Tranh nhìn cách ăn mặc của Giản Phàm không giống người có tiền, không sợ:
“ Nếu tôi nói 8 trong 13 tên đã bị bắt trong đêm rồi thì sao nhỉ? “ Thời Kế Hồng mất kiên nhẫn, hiểu ra Giản Phàm muốn làm gì rồi, chướng mắt với đám này từ hôm quả, nhạt giọng nói:
“ Cái gì? “ Dương Tranh thiếu chút nữa đứng dậy:
“ Đội trưởng đội ba Cao Phượng Kỳ, đội trưởng đội trọng án Tần Cao Phong, đội trưởng đội một Trương Chí Dũng, ba vị đội trưởng đêm quả nổi trận lôi đình lùng sục đám lưu manh đó khắp nơi, muốn truy ra kẻ đứng sau, đồn trưởng Dương, anh có muốn gọi điện thoại để dính vào đó không?” Giản Phàm hỏi ngược lại:
“ Vì sao?” Dương Tranh run tấy lấy thuốc lá ra hút, rít một hơi bị sặc khói, ho khù khụ:
Giản Phàm chỉ một người trên ảnh: “ Cô ấy, chồng là thành viên đội trọng án, tên Trương Kiệt, hai năm trước hi sinh vì nhiệm vụ, được bộ công an trao thưởng hạng nhất, một đồng chí như thế ban chính trị của tỉnh hàng năm còn tới thăm hỏi, thử nghĩ xem, ảnh hưởng trọng đại thế nào?”
Dương Tranh mồ hôi đầm đìa, nhớ ra hai năm trước có vụ cảnh sát bị chết khi chấp hành nhiệm vụ, động tĩnh rất lớn.
“ Anh biết đây là ai không, dì ấy là Thời Kế Hồng, anh tra hồ sơ đi, nguyên thẩm vấn viên đội trọng án, tham giả phá vụ án treo 14 năm, anh nghĩ mấy trò vặt này quả được mắt dì ấy à? Chuyện này dì ấy chưa cần ra mặt, phái một nhân viên tới đội trọng án báo án, anh không thoát khỏi liên quản đâu ... Nên chuyện hôm quả tới muộn 25 phút đừng nói với ai ...”
“ Tiểu Lý, đi đi, ra ngoài đóng cửa lại ... “ Dương Tranh vội vàng đuổi hiệp cảnh ra ngoài, mặt vàng như nghệ rồi, còn không hiểu cảnh sát bao che nhau thế nào: “ Chị Thời, không biết chị là chiến hữu trong ngành, thất lễ quá, chị bảo làm sao giờ?”
“ Còn làm sao, liên hệ với đại đội 3, xem kẻ nào chưa bắt được thì giúp họ bắt nốt đi, nếu không bên trên hỏi xuống vì sao đồn công an không xử lý mà đội hình sự ra tấy thì liệu mà ăn nói.” Thời Kế Hồng uy phong lẫm liệt lên mặt với cả đồn trưởng, còn không thèm nhiều lời: “ Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi ... À phải nể mặt đồng nghiệp cũ, hơn nữa sau này tôi còn làm ăn ở địa bàn của anh, nói cho biết một chuyện, chúng khai ra Viên Kỷ Bình rồi, hắn mà vào đội hình cảnh khai ra gì đó thì không thoát nổi liên quản đâu ... ra tấy chậm một chút là vấn đề đấy.”
Nói xong mở cửa đi luôn, Dương Tranh sững người vài giây mới tỉnh người, vội vội vàng vàng chạy theo tiễn ra tới tận cửa đồn, luôn mồm trách móc đám hiệp cảnh làm ăn lơ là, mắng kẻ gây chuyện. Đứng ở cửa đồn vẫy tấy một lúc sau đó quảy lại rống lên:” Tổ một, tổ hai, tổ ba ... Tập hợp tất cả tới đây, 10 phút nữa ai chưa có mặt tôi cắt thưởng tháng này.”