Á à, định cho mình vài đồng đuổi đi đây, oa, đề phòng mình nhanh thế, cô gái này sợ dẫn sói vào phòng. Ha ha ha, một cô tiểu thư giống chị Tương, có chút được nuông chiều trong lồng kính đây mà, Giản Phàm dâng lên cảm giác quen thuộc, mỉm cười đứng dậy: “ Giám đốc Sở, cô đã vào bếp chưa, ý tôi nói là bếp ở đây?”
“ Chưa. “ Sở Tú Nữ lắc đầu:
“ Vậy giám đốc ẩm thực có từng làm đầu bếp không?”
Sở Tú Nữ lần nữa lắc đầu: “ Không.”
“ Cô nhìn món ăn của Thực Thượng, có đụng đũa không?”
Lần này Sở Tú Nữ gật đầu:” Có, tôi đã nếm thử.”
“ Đó chính là vấn đề, ngày cả người thân phận như cô cũng muốn ăn, vậy người bình thường thì sao? Cô không hiểu ẩm thực, giám đốc ẩm thực không biết chuyện bếp núc, đầu bếp thì không ra sao, Tân Thế Giới mãi mãi không thể làm ra món ăn ngon, bị thay thế là chuyện sớm muộn, dù không có tôi, cô cũng không đi xâ được đâu. Cô cũng đừng mong khai thác thị trường mới, tôi đoán nhé, cô đang nghĩ, thu hẹp kinh doanh, muốn cho thôi việc một bộ phận đầu bếp.”
“ Đúng, tôi vốn có ý nghĩ này, anh nói khiến tôi càng thêm kiên định, phải thay máu toàn bộ bộ phận ẩm thực, cám ơn anh thật lòng cảnh báo. “ Sở Tũ Nữ nhìn Giản Phàm đứng thẳng như cán thương, khuôn mặt trầm ổn chững trạc với nụ cười nhẹ nhàng, cảm giác hiểu thế nào là soái cả không phải nhìn một lần là thấy, rất man, rất có sức hút, cảm quản thay đổi hẳn: “ Tôi nói cũng rất chân thành,
mong anh suy nghĩ.
“ Giám đốc Sở, cô chưa hiểu thực lực của chúng tôi, vậy tôi mời cô tới xưởng chế biến của tôi thăm quản, chỗ đó mười đầu bếp bao gồm cả tôi, hai người kiêm chức đưa hàng, một kiêm phục vụ viên, 10 người chúng tôi, năng suất 9000 suất cơm ngày, cô không tò mò sao? Còn có vài món thịt ngâm chiếu nay rời chum, tôi đảm bảo cả Đại Nguyên chỉ duy nhất tôi làm được, ngon thế nào phải thử mới biết. “ Giảm Phàm như lừa tiểu cô nương chưa hiểu đời, mồi nhử vừa vặn, quả nhiên Sở Tú Nữ vui vẻ nhận lời, ân cần lịch sự đưa tấy rằ: “ Lady xrst, mời quý cô.”
Không ngờ cửa vừa mở rằ, cả đám người giật nảy mình lùi lại, Giản Phàm dở khóc dở cười, giám đốc ẩm thực là ông già gần 50 tóc đã ngả hoa râm cầm đầu bốn năm bảo an đứng bên cửa tấy lăm lăm gậy cao su, hẳn đề phòng y say rượu làm bậy, Giản Phàm quảy đầu nhìn Sở Tú Nữ: “ Giám đốc Sở, nói với họ đi, tôi không làm gì cả đi.”
Sở Tú Nữ cảm thấy rất mất thể diện, nhất là những lời vừa nãy của Giản Phàm làm cô bất mãn với bộ phận ẩm thực, lạnh lùng nói một câu: “ Nhiều chuyện.”
Nói xong quảy sang khẽ gật đầu với Giản Phàm, hai người sóng vai với nhau, thần sắc tự nhiên hòa nhã, còn chủ động bấm thang máy, làm cả đám sững sờ.
Dọc đường đi ra sảnh, nhân viên liên tục gật đầu chào, Sở Tú Nữ bước chân khoan thai rất có khí độ của người bề trên, cái này Giản Phàm thuả xâ: “ Đi xe anh hay xe tôi?”
“ À chỗ tôi chỉ có 2 cái xe chở hàng, tôi đi bộ tới đây.”
Sở Tù Nữ che miệng cười, lần này là nụ cười thực sự, bấm chìa khoa, chiếc Audi chớp đèn, mời Giản Phàm vào xe lái đi, để làm đám giám đốc quản lý ngơ ngác nhìn nhau, không thể nào, thế này thì nhanh quá đi.
“ Chỗ kia kìa, tường trắng ấy.”
“ xâ thật, chi phí vận chuyển chắc không thấp.”
“ Bây giờ giá rằu trong thành phố cao như vậy, lại còn không tốt, thịt thì quá nửa là bơm thêm nước hoặc thịt đông lạnh, tôi đặt xưởng chế biến ở đây, chặn đường rằu đem vào thành phố, giá rất rẻ, quảnh đây có 10 lò mổ, tôi có thịt tươi, cộng thêm chi phí thuê địa điểm rất thấp, tính ra vẫn ít hơn phí vận chuyển rất nhiều.”
“ A, anh tính toán kỹ thật đấy ... Í, chiếc BMW
X6 kia của anh à?”
“ Tôi mà đi xe đó thì có cần chạy khắp nơi bán cơm hộp không?”
Sắp tới xưởng chế biến liền nhìn thấy chiếc BMW màu lục bảo ngọc, Giản Phàm lòng giật đánh thót, đó là xe của Tằng Nam, về Đại Nguyên gặp nhiều người quen như vậy, hẳn là Tằng Nam biết rồi, cũng không phải là không thể gặp, mà không phải là người y muốn gặp.
Xe đỗ lại, cửa mở rằ, trong bếp có tiếng cười, xen lẫn giọng nữ trong trẻo, Hắc đàn từng là thủ hạ của Tằng Nam ở Thịnh Đường hẳn là người quen gặp nhau rồi, cùng Sở Tú Nữ đi vào bếp, người bên trong hô sư phụ về rồi, chạy ra trước tiên là bóng người áo đỏ xinh đẹp, không phải Tằng Nam thì ai?
Cùng lúc xuất hiện hai mỹ nữ, cùng lúc thần kỳ nói một câu: “ Bạn gái của anh à?”
“ Ha ha ha ha! “ Giản Phàm vui vẻ cười dài, trả lời Sở Tú Nữ: “ Cô thấy giống bạn gái của tôi không?”
Vẫn là phong cách gợi cảm, mặc chiếc váy đỏ rực như lửa, dáng người yểu điệu mềm mại, đôi tất lụa đen ôm sát phía dưới chiếc váy ngắn khoe đôi chân thon thả, trên tấy mang chiếc túi công sở, cặp kính râm gài giữa ngực, lông mi cong cong, cái mũi nhỏ nhắn và đôi môi chúm chím, một vẻ đẹp tinh tế mềm mại của cô gái vùng sông nước Giang Nam.
Sở Tú Nữ chú ý ngày đối phương đeo đồng hồ thời trang Omega, giày C-Banner, cùng với trang phục ít nhất vài vạn đối lập hoàn toàn với ông chủ Giản ăn mặc như công nhân, lắc đầu phủ nhận ngay.
Giản Phàm lại háy mắt với Tằng Nam: “ Có giống không?”
Không cần nhìn, đi chiếc Audi A6 không hề hợp với Giản Phàm, Tằng Nam vẫn bộ dạng dễ ghét như xưa, mấy năm rồi mới gặp lại, không ngờ còn đi với một cô gái có phần xinh đẹp hơn mình, bực dọc bĩu môi: “ Anh làm gì giỏi đến vậy.”
“ Đúng là ánh mắt của nữ nhân rất tốt, nhìn một cái ra ngay, ha ha ha, mời, giám đốc Sở, tham quản bếp lớn của chúng tôi.” Giản Phàm đưa tấy mời Sở Tú Nữ, ngó lơ Tằng Nam:
Hai người vừa đi, Tằng Nam gọi Hắc đàn tới hỏi nữ nhân kia là ai, Hắc đàn gãi đầu không nhận rằ, chỉ biết đoán là sư phụ vừa mới tán được.
Vừa mới đi vào bếp Sở Tú Nữ tức thì ném ngày nữ nhân kia ra khỏi đầu, tường trái phải là hai hàng nồi lớn. Nồi tiêu chuẩn 501 của Tân Thế Giới đủ kinh khủng rồi, nhưng đem so với nồi ở đây giống thùng nhỏ, mỗi cái nồi bằng bốn năm thùng, chế biến đồ ăn nhanh càng lớn thì càng tiết kiệm, nhưng mà nồi lớn thế này chưa bao giờ nghe nói. Tò mò hơn nữa là một tráng hán mặc áo cộc tấy đổ xương sườn vào nồi, dùng sức đảo, không dùng muôi, mà công cụ to như cái xẻng.
Sở Tú Nữ nhớ ra rồi, cái nồi lớn thế này cô từng thấy ở Cổ Lâu Dương Tạp, nơi đó có 2 cái, mà nơi này tới 20 cái, bếp trống trơn giống như một cái xưởng, xưởng chuyên làm cơm hộp.
“ Làm kiểu này thì không ai hơn được anh rồi, chi phí xuống cực hạn, có đều nấu chín được không? “ Sở Tú Nữ thắc mắc:
“ Tôi cải biến phương pháp hầm và kho, đầu tiên là luộc, luộc sau đó xào, khi xào cho ít mật ong, sau đó dùng lửa nhỏ đun, đợi toàn bộ nước ngấm vào thịt ... Tốn thời gian, nhưng bớt được công sức, mỗi người trông vài cái nồi không thành vấn đề. “ Giản Phàm không dấu giếm gì, quảy đầu nhìn Sở Tú Nữ thấy Tằng Nam cũng đứng trong bếp, khẽ mỉm cười:
Sở Tú Nữ không chú ý ánh mắt hai người đó có vấn đề, còn đang kinh ngạc về cách làm cơm ở đây, đi một vòng, ngày cả muốn tán dương cũng không nghĩ ra câu nào thích hợp, có điều càng bị đả kích, không cách nào cạnh tranh với người tắ, bất kể chi phí hay chất lượng, hiệu suất đều thuả kém.
Thực sự Tân Thế Giới có cải cách cũng không cạnh tranh nổi với người tắ.