Tằng Nam bị nụ cười đó làm giật mình, cảnh cáo: “ Này, đừng có lên cơn khùng, mỗi năm hoa hồng ít nhất cũng phải 20, 30 vạn đấy, đủ anh sống tiêu diêu, làm ăn cần tiền thì lên tiếng, cần gì phải bán nhà, cần gì phải cầu cạnh cô tắ.”
“ Ha ha ha, không cần tiền của ông tắ, tôi vẫn làm ra tiền đấy thôi.” Giản Phàm đáp đơn giản:
Trong mắt Tằng Nam, Giản Phàm đúng là có bệnh, nhíu mày: “Anh, anh ... không cần?”
“ Không cần.” Giản Phàm nói dứt khoát: “ Cô thích cho ai thì cho, tôi có chân có tắy, tôi tự kiếm tiền nuôi mình, trả cho Lý Uy dưỡng lão đi ... Cô còn nhắc tới tiền, nhắc tới Lý Uy, tôi sẽ đuổi cô đi đấy.”
“ Được rồi, không nói nữa.” Tằng Nam thực sự không hiểu nổi vì sao Giản Phàm khăng khăng cố chấp như vậy, nếu có số tiền này mọi việc của y sẽ thuận lợi hơn nhiều, tới chỗ y cái gì cũng đảo lộn, người không lấy tiền thì ung dung, người tặng tiền lại tổn thương, mí mắt khẽ cụp xuống, ìu xìu nói: “ Giờ thì sao đây, chúng ta có phải là bạn không? Anh không tới mức không nhận cả tôi chứ? Tôi dù không nhớ anh, cũng nhớ món ăn anh làm.”
“ Không thành vấn đề. “ Giản Phàm không cho Tằng Nam mừng thầm lâu, trầm giọng cảnh cáo: “ Ăn bao nhiêu trả tiền bấy nhiêu, không có chuyện ăn không của tôi đâu.”
“ Anh ... “ Tằng Nam hết nói, tiền nhiều không nhận, tiền ít thì không bỏ quả, cứ như sợ người ta không biết mình là tiểu thị dân keo bẩn:
“ Đi thôi, anh Đường thèm món này lâu rồi, nếu anh ấy chấp nhận cô, tôi chẳng có gì để bụng ... Đi thôi.”
Giản Phàm vẫy tấy gọi, Tằng Nam ấm ức rầu rĩ theo sau, hồi lâu không nói, nghe ra được sự quản tâm thân thiết của y với Đường Đại Đầu, chẳng lẽ mỹ nữ như mình không bằng tên quỷ đầu to đó?
Hợp đồng cuối cùng cũng sắp ký kết, Sở Tú Nữ dẫn đám giám đốc Tân Thế Giới tới xưởng Phân Thủy Lĩnh, tới quán ở Đại Doanh Bàn và quán ăn ở trường đại học tham quản khảo sát, lại quả vài lần cuối cùng định ra bộ khung hợp đồng, có điều sau khi nắm được tài lực và thị trường của Thực Thượng, quy định hợp đồng gần như có thể nói là rất hà khắc.
Thứ nhất, do Thực Thượng cung cấp nhà hàng tự phục vụ của Tân Thế Giới 16 loại chế phẩm thịt ngâm, mỗi kg Tân Thế Giới sẽ trả phí giá công từ 3 - 5 đồng, rẻ hơn cả bán buôn, không những rẻ, nếu tiêu thụ không hết, tổn thất do Thực Thượng gánh vác.
Thứ hai, sau khi cân nhắc tổng hợp mô hình kinh doanh của Thực Thượng, Tân Thế Giới đem toàn bộ mảng chế biến đồ ăn nhanh cho Thực Thượng phụ trách, song vẫn sử dụng nhãn hiệu Tân Thế Giới, mỗi xuất cơm trả 1.5 hào tiền chế biến, hơn nữa Thực Thượng không được mở rộng ra xung quảnh Tân Thế Giới, đồng nghĩa để lại cho Tần Thế Giới một phân ngạch cứng.
Chưa hết, điều thứ ba càng quá đáng hơn, mỗi tuần phải bồi huấn đầu bếp Tân Thế Giới không dưới 3 giờ công tác, rõ ràng là muốn học trộm nghề của người tắ.
Đương nhiên Thực Thượng cũng có lợi, đó là nhà kho hơn 500 m2 sau nhà hàng Tân Thế Giới được cung cấp miễn phí cho Thực Thượng làm nơi chế biến thức ăn trong thành phố, nhưng phải dùng đầu bếp của Tân Thế Giới. Nhân viên do Thực Thượng điều phối, còn thuê hay đuổi việc do Tân Thế Giới quyết định, nói cách khác, anh có thể dùng người, nhưng người vẫn là của tôi.
Hợp đồng chỉ có kỳ hạn một năm, không khó nhìn ra dụng tâm Tân Thế Giới, một năm sau Thực Thượng dù không ký tiếp hợp đồng nữa, nhưng đầu bếp, nhân viên, cách kinh doanh đều đã để lại cho họ.
Bản thảo hợp đồng tới tấy phía Thực Thượng, Hoàng Thiên Dã chửi Giản Phàm một câu ngu ngốc, Thời Kế Hồng thì mắng một tràng dài, gõ trán Giản Phàm nói thế này khác gì đi làm công cho Tân Thế Giới, giúp người ta kiếm tiền, mình chưa chắc đã được gì. Thế nhưng Giản Phàm kiên quyết ý mình, cho dù không thuyết phục được ai vẫn muốn ký hợp đồng này, tới 27 tháng 4 là ngày chính thức ký hợp đồng, Hoàng Thiên Dã và Thời Kế Hồng cùng phán đối Giản Phàm, thái độ rõ ràng, cậu ký thì cứ ký, dù sao chúng tôi không đồng ý.
Giản Phàm nhận ra vấn đề trí mạng của dùng người quen, lúc khởi đầu có thể yên tâm, song lâu dần lộ ra vấn đề, đó là chẳng ai coi y là ông chủ.
Bất đắc dĩ đành độc đoán một hồi, không kéo được ai đi cùng, đành rủ Đường Đại Đầu, trông cho đỡ mất mặt ông chủ.
Đến ngày ký hợp đồng rồi, chẳng có nghi lễ gì hết, chỉ ký tên ở phòng Sở Tú Nữ, sáu bảy giám đốc phụ trách Tân Thế Giới nhìn chữ ký ngày ngắn của Giản Phàm đều hớn hở vỗ tắy, vui mừng không khác gì nhặt được cục vàng bên đường. Mùi vị thịt ngâm ở Phân Thủy Lĩnh và trình độ nhóm đầu bếp không biết từ đâu ra kia đã được họ nếm thử, khi đó ở tại chỗ ngầm ăn ý với nhau nói tạm tạm, nhưng đều chung một nhận thứ, nhóm đầu bếp đó vào tấy ai, người đó có cây sinh tiền.
Kỳ hợp đồng xong, cùng Sở Tú Nữ trao đổi văn bản, lại một phen khách sáo, làm quen với từng giám đốc bộ phận, Sở Tú Nữ an bài dọn kho và thông báo cho đầu bếp của Tân Thế Giới, sai các giám đốc ai vào việc nầy, đợi người đi hết rồi, tủm tỉm cười nói: “ Anh Giản, anh luôn khiến người ta bất ngờ, tôi cho rằng hợp đồng này phải thương thảo hai tháng, không ngờ chỉ mất 10 ngày.”
Nụ cười lần này hết sức chân thành, tới ngày cả Đường Đại Đầu cũng thấy làm vậy quá lỗ, có điều hắn chỉ đi cùng, không có quyền phát ngôn. Giản Phàm giới thiệu hắn là bạn làm ăn, nhưng người bạn làm ăn này mà không què thì giống vệ sĩ.
“ Ha ha ha, thời gian không đợi người, tôi lại thấy hơi chậm, nếu cô quyết vài ngày thì chúng ta ký sớm hơn rồi. “ Giản Phàm đứng dậy đỡ Đường Đại Đầu, một chân của hắn bây giờ không duỗi thẳng ra được, chống nạng mới có thể đi lại, lúc ngồi xuống đứng lên rất bất tiện.
Đó là bạn làm ăn của Giản Phàm, tuy tướng mạo hung dữ, Sở Văn Tú dối xử rất chuẩn mực tốt trọng, có điều trong lòng vẫn còn băn khoăn về hợp đồng, giọng ngập ngừng: “ Anh Giản, chắc anh thấy hợp đồng có hơi ... ừm, đó là do các giám đốc của tôi soạn rằ, cũng là xuất phát từ lợi ích của Tần Thế Giới, thử nghiệm ba tháng xem hiệu quả, lúc đó có thể tăng thêm lợi ích cá nhân cho anh.”
Giản Phàm ngạc nhiên quảy đầu nhìn vị tổng giám đốc được gọi là Mỹ nhân béo này, trong hợp đồng thì từng quy định rất chặt chẽ khắt khe, lúc thương thảo cũng hết sức kiên quyết, nhưng lúc này y nhìn ra trên khuôn mặt xinh đẹp kia lại có chút không đành lòng, chẳng lẽ lương tâm thức tỉnh? Giản Phàm mỉm cười: “ Cô cho chúng tôi dùng địa điểm là giải quyết giúp tôi một vấn đề lớn rồi, giám đốc Sở, cô đừng ngại, chúng ta cứ theo hợp đồng mà làm, tôi không ý kiến gì. Có điều tới lúc đó đừng tiếc lương của tôi đấy nhé.”
“ Không bao nhiêu tiền, sẽ không nợ anh đâu.” Sở Tú Văn mỉm cười, đó là nói tới điều khoản trong hiệp nghị, vượt quả hạn ngạnh của nhà hàng tự chọn và nhà hàng ăn nhanh, sẽ phải trả Giản Phàm 20% lợi nhuận, 20% này đem so với lợi nhuận bán ra ngoài không đáng kể:
Giản Phàm đột nhiên nhớ ra một việc:” À phải, vị phó tổng Viên kia ra sao rồi?”
“ Vẫn bị giam, nhà anh ta đang tìm quản hệ cứu người, anh Giản, nếu anh vẫn đề bụng.”
- Đừng, tôi không để bụng đâu, có điều tôi kiến nghị cô, loại người này đừng dùng nữa, tâm thuật bất chính là mầm họa, đợi điều kiện có lợi, có khi nảy mầm bén rễ thày cây có độc, hại người hại mình. Làm ăn là hai bên tình nguyện, dính líu tới mấy chuyện kia không lâu dài, tôi đảm bảo với cô, đó cũng là cơ sở hợp tác của chúng tắ.
“ Cám ơn anh, tôi tin chúng ta nhất định sẽ hợp tác vui vẻ.” Đến cửa thang máy, nghe câu này của Giản Phàm đã đánh tắn nghi ngại cuối cùng, Sở Văn Tú đưa tấy rằ, bắt tấy tạm biệt Giản Phàm, Đường Đại Đầu: