Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 817 - Chương 079: Chợt Tình Giấc Mộng. (7)

Hắc Oa Chương 079: Chợt tình giấc mộng. (7)

Giản Phàm không thèm chấp tên ngốc đó, nhìn xuống dưới: “ Phi Phi, chị tính hộ anh ấy, mỗi ngày tôi bán 20800 hộp cơm, mỗi ngày tôi kiếm bao nhiêu?”

Phi Phi gập ngón tấy tính nhẩm một chút mà hết hồn vía:” Ừm, hai nhân bảy, mỗi ngày kiếm chừng 1 vạn 5000 đồng, vậy là mỗi tháng cậu kiếm 45 vạn? ! Oa Giản Phàm, thật kinh khủng.”

Đường Đại Đầu nghe con số mà lồi mắt rằ, không hiểu làm sao 7 hào mà sao thành con số khủng khiếp đó, không tin quảy đầu lại:” Này, này Phi Phi, em tính có đúng không thế? Trình độ văn hóa của em đâu có hơn anh, em mới tốt nghiệp tiểu học thôi đấy ..."

“ Chị ấy tính không sai đâu, tôi chỉ có kiếm nhiều hơn chứ không ít hơn số đó đâu ...” Giản Phàm đánh vô lăng vào ngõ Đào Viên, đắc ý vênh mặt lên với Đường Đại Đầu: “ Còn cả bán thịt ngâm, hoa hồng kinh doanh nhà hàng tự phục vụ, nếu chẳng phải tiếp tục đầu tư cửa hiệu mới thì tháng này tôi đã hồi vốn có lãi rồi ... Thế nào, có bằng 10 tiểu thư của anh gộp lại không?”

“ Bốc phét, mẹ nó chắc chắn là bốc phét, phải không Phi Phi? Tiền đâu phải là giấy chùi đít, có nhặt cũng không dễ như thế.” Đường Đại Đầu không tin, mười hai phần cái không tin, thế nào cũng có vấn đề ở đâu đó, lừa người ít học hơn hắn thôi, làm sao mà bán cơm hộp lại kiếm hơn bán dâm được, vô lý:

“ Anh thì biết cái rắm, thế mà đã nhiều à, tích tiểu thành đại hiểu không, tôi từng kể ví dụ về KFC, Mc Donald, anh không nghe lọt tai à? Bằng vào lý luận của anh, Phi Phi, cô bịt tai lại ... Không phải anh thường nói là trên ăn dưới chơi à, cái miệng phía dưới dăm ba ngày chơi một lần là được, nhưng cái miệng bên trên ngày ba bữa không thể thiếu, tiền kiếm ít, nhưng mà người thì đông ... Bao nhiêu người thì bấy nhiêu cái miệng, bao nhiêu cái miệng thì thị trường lớn bấy nhiêu, nói thế anh hiểu không? ... Con bà nó, tôi làm tròn 1 hộp cơm kiếm được 1 đồng cho anh hiểu dễ hiểu nhé, cái thành phố này có hơn 300 vạn người, chỉ một phần mười ăn cơm của tôi thôi, mỗi ngày tôi sẽ kiếm 30 vạn, tức là một ngày tôi mua được 2 cái xe của anh đang đi đấy.”

Phi Phi không bịt tai mà che miệng cười, ở đằng sau đánh Giản Phàm mấy cái, thằng bé chả hiểu gì cũng cười khanh khách, Đường Đại Đầu mắt mở trừng trừng hình như nghe ra có lý rồi.

Giản Phàm đợi một lúc, không biết tên đầu to hiểu ra chưa: “ Anh Đường, anh có biết nghề gì có tiền đồ nhất thế giới không?”

Đường Đại Đầu mắt láo liên, rõ ràng chả biết.

“ Đồ ngốc, chính là chuyện tôi làm, đầu bếp, vậy chuyện làm ăn có tiền đồ nhất trên thế giới là gì?”

“ Mở quán ăn.” Đường Đại Đầu xem ra còn cứu được, buột miệng nói:

“ Đúng thế, tôi đang dẫn dắt anh làm chuyện có tiền đồ nhất thế giới, sao anh không hiểu nỗi khổ tâm của tôi nhỉ? “

Xe dừng lại, bốn người xuống xe, Đường Đại Đầu bị Giản Phàm nói cho ù đầu, lại có chút bực tức chống nạng đi trước, bỏ lại Phi Phi và Giản Phàm ở sau trêu đùa đứa bé. Công bằng mà nói, ba người sau trông mới giống một giả đình hơn.

Quán Thực Thượng Khoái xân ở giữ ngõ thuần túy lấy đưa đưa cơm làm chủ, trong ngõ không có khu dân cư quá đông đúc, đi vào quán chẳng có mấy khách, chỉ có điện thoại tầng 2 thi thoảng vang lên, Từ Thanh Thanh đi ra tiếp đãi, cái quán gần 50 m2, trong đó thiết bị giữ nhiệt chiếm nửa diện tích.

Đường Đại Đầu hồ nghi nhìn quảnh: “ Đây đâu phải quán ăn.”

“ Về lý luận thì đây là bếp, cơm đều ở trong những chiếc tủ lớn này, còn quán thì chính là ở ngoài đường, ai muốn ăn giao cho người đó.” Từ Thanh Thanh mỉm cười giới thiệu, nơi này dân cư tập trung không đông, diện tích bao phủ rộng, đôi khi một hai xuất cơm đưa đi tốn nửa tiếng, nhân thủ thiếu nghiêm trọng và thị trường phân tán khiến lượng tiêu thụ mỗi ngày chỉ được 600 - 700 xuất.

Đương nhiên chọn đặt địa điểm phân phối hàng ở đây có lý do, đó là nhiều hộ kinh doanh, một trung tâm thương mại có thể đặt liền 100 xuất, nếu như chạy tiếp thị tốt, có được đơn đặt hàng cố định, lượng tiêu thụ rất khả quản. Điều này cho thấy tham vọng của Từ Thanh Thanh rất lớn, chỉ là cô sinh viên này quá tự tin, thực tế khó khăn hơn cô nghĩ.

Giản Phàm nhìn Đường Đại Đầu, cái thị trường này là địa bàn năm xưa của Đường Đại Đầu, bất kể là bọn trộm cắp vặt trong ngõ nhỏ, quán hàng bày ngoài đường, tiểu thư đứng đón khách, chẳng ai không biết hắn, quản hệ của hắn sẽ phát huy, nghĩ tới đó mở bản đồ thành phố rằ:” Anh Đường, khu vực đường Ngũ Nhất, đường Tân Hà này, không ai am hiểu hơn anh đúng không?”

“ Đương nhiên. “ Đường Đại Đầu vỗ ngực:

“ Được rồi, bây giờ không bảo anh bán cơm hộp, giả thiết anh là ông chủ bán cơm hộp ... Nghe rõ, giả thiết thôi, hiểu không?”

“ Hiểu.”

Từ Thanh Thanh tròn mắt, kiểu nói chuyện này khác gì xúc phạm người tắ, vậy mà cũng gật đầu, Phi Phi thì đặt con lên đùi vui vẻ nhìn, xem hai người này trò chuyện với nhau còn hay hơn hài kịch.

“ Anh nói xem hai con đường này có bao người?”

“ Làm sao tôi biết được, đây là đường thương nghiệp mấy chục vạn chưa biết chừng.”

“ Được tạm coi vài chục vạn, thế trong này có được vài vạn người ăn cơm hộp không?”

“ Chắc chắn rồi, đa phần người ta tới đây để làm việc mà, đi làm chẳng lẽ còn mang bếp theo.”

“ Nếu như anh mở quán ở nơi này, thậm chí không cần lo mặt tiền, mỗi ngày bán một vạn xuất cơm, đừng lo nhân thủ, chỉ giả thiết, mỗi hộp cơm kiếm 4 đồng, chia người dưới 3 đồng, vậy một ngày anh kiếm mấy đồng?”

Đây là kiểu giao bài cho học sinh tiểu học, Từ Thanh Thanh cắn chặt răng mới không cười ra tiếng. Đường Đại Đầu giơ tấy lên, may là không phải tính: “ Một vạn.”

“ Một tháng kiếm bao nhiêu?”

“ Ba mươi vạn?”

“ Một năm?”

“ Mấy trăm vạn. Oa ”

Tiền đồ mỹ hảo làm hai mắt Đường Đại Đầu sáng rực đầy dâm dục, vì sao, chắc là trong đầu quy đổi ra số nữ nhân có thể đưa lên giường đấy.

Giản Phàm dụ dỗ: “ Anh ngốc ngốc ngốc chết rồi, chỉ cần bán nửa số đó thôi là mỗi năm anh có trăm vạn, năm xưa anh hoành hành khu vực này, thanh danh vang dội, ai không dám nể mặt anh ... Uy danh đó giờ giá trị lắm, anh Đường, người làm ăn lo lắng nhất là trị an, nhưng anh thì không sợ, mảnh đất này là thiên hạ của anh, đừng nói bán cơm hộp, đừng có lắc đầu ... Tôi đưa anh thuốc phiện, anh cũng bán được, đúng không? ... Anh xem tướng mạo của anh đi, chính là sinh ra để làm ông chủ đấy, đám ông chủ bây giờ chẳng ai ưa, y như cái mặt anh. Đừng sợ mình không biết tính toán, không có văn hóa, giờ mù chữ chỉ huy người có văn hóa mới oai, đúng không .. Thật, nhìn anh thế nào

cũng giống ông chủ, vì sao anh không phát hiện? Năm xưa anh vung tấy một cái, cả trăm anh em theo anh liều mạng, khí thế đấy đâu rồi? Sao giờ anh đàn bà thế, năm xưa ngã ở đây, đứng lên ở đây mới là anh hùng hảo hán

Đường Đại Đầu mắt mở to như thằng ngốc, không rõ đang khen hay chê mình.

Từ Thanh Thanh nhịn cười tới đau cả bụng, nói thế này y hệt đám tiếp thị với đa cấp lừa người, toàn nói thị trường lớn ra sao ra sao, thực tế, đừng nói một ngày giao 1 vạn xuất cơm, giao 1000 xuất đủ chết mệt rồi, nếu không có đơn đặt hàng lớn mà giao nhỏ lẻ, mãi mãi không thể làm lớn.

Cái tên năm xưa viết chữ "tiền" còn thiếu nét bị Tằng Nam chửi cho sao hiểu ảo diệu trong đó, có chút kích động quảy đầu hỏi vợ: “ Phi Phi, anh có giống ông chủ không?”

“ Giống! “ Phi Phi gật mạnh đầu khẳng định, nói thêm: “ Sao giờ anh lại đa nghi thế, ai lừa anh chứ Giản Phàm lại lừa anh à?”

Đúng thế thật, Đường Đại Đầu còn tin Giản Phàm hơn cả tin bản thân cơ mà: “ Để tôi nghĩ xem, mọi người thấy tôi giống, sao tôi không thấy.”

“ Cho anh 10 ngày, giờ mấy chỗ ngon tôi chiếm hết rồi, nếu không kéo anh một cái, sau này anh lại trách tôi, thế nào? Không làm tôi không ép nữa, sau này đừng hối hận là được ..”

Giản Phàm đánh mắt với Từ Thanh Thanh, cô gái này thông minh, nghe nãy giờ hẳn là hiểu Đường Đại Đầu phần nào rồi, phần tiếp theo giao lại cho cô giới thiệu thêm, y cáo từ rời ngõ tới đại đội một.

Nhớ năm xưa GP làm cảnh sát lương 2000 thôi, giờ ngày kiếm cả vạn rồi.

Bình Luận (0)
Comment