Tất cả không nói nữa, im lặng chờ đợi, một thời gian dài, phòng cấp cứu mới mở rằ, một vị bác sĩ áo trắng, người dong dỏng cao xuất hiện, cởi khẩu trang gọi: “ Ai là Giản Phàm?”
“ Tôi. “ Giản Phàm giơ tắy, cùng những người khác đổ dồn tới:
Bác sĩ nhìn Giản Phàm mặt dính máu thì ngạc nhiên, song vẫn chỉ bên trong: “ Vào đi, bệnh nhân muốn gặp anh, hiện giờ tâm tình ông ấy vừa mới ổn định, đừng làm ông ấy kích động.”
“ Vâng, tôi biết rồi.”
Giản Phàm vội lách người đi vào, đám Quách Nguyên không yên tâm muốn đi theo, bác sĩ đưa tấy ngăn cản, lên tiếng mắng mỏ, mà đối tượng là Tiêu Thành Cương có bộ mặt lưu manh bặm trợn nhất: “ Không được phép có lần sau, ông ấy bị chứng triglyceride máu, ảnh hưởng tới trung khu thần kinh, nếu còn kích thích ông ấy, não cung cấp máu gặp vấn đề, khiến nghên mạch màu gây đột quỵ, lần này may mà ở bệnh viện cấp cứu kịp thời, nếu là ở nơi khác thì ai chịu trách nhiệm ... Bệnh nhân cần quản tâm, cần chăm sóc, các cậu cố ý chọc tức ông ấy à? Vừa rồi cậu cãi nhau với ông già phải không, cả tầng đều nghe thấy đấy.”
Càng nói càng nghiêm trọng, cơ bản là bệnh nhân không sao, hơn nữa còn làm nổi bật được y thuật cao siêu của bác sĩ.
Tiêu Thành Cương bị oan, nhưng đang ở ngoài phòng cấp cứu, không tiện tranh cãi, chỉ là nghe thấy hỏi thủ phạm thì cười mỉa mai: “ Kẻ đó không phải vừa mới được gọi vào à? Không chỉ cãi nhau đâu, còn đánh nhau đấy.”
“ Hả? Là anh tắ? Thôi chết rồi ... “ Bác sĩ ba hồn bảy vía chạy ngược lại, đóng cửa, giữ đám cảnh sát ở ngoài:
Trong phòng cấp cứu, Trần Thập Toàn đã mở mắt, nắm tấy Giản Phàm, làm gì giống kẻ thù không đội trời chung chứ, rõ ràng cảnh cha hiền con hiếu. Cái thằng mặt đen kia nói láo đổ tội cho người tốt rồi, bác sĩ tức tối ra ngoài xuả cả đám đi thật xâ, không cho quấy nhiếu.
“ Đau không? “ Trần Thập Toàn giọng áy náy, sờ bàn tấy hai năm càng thêm gân guốc thô ráp của Giản Phàm: “ Gọi là sư phụ chứ tôi chẳng dạy cậu được gì, hơn nữa cậu không còn là cản sát nữa, tôi không có tư cách gì để đánh cậu.”
“ Chú đánh thì cũng đánh rồi, lại còn lấy lòng làm gì? “ Giản Phàm vừa trách vừa trêu: “ Không phải tôi không đánh được chú, lần đi bắt Quỷ Kiểm Thử, đánh cho chú không bò dậy nổi đấy thôi.”
“ Được, đợi tôi khỏe lại đánh nhau trận nữa. “ Trần Thập Toàn yếu ớt nói, nhưng ý tứ thể hiện đã thông suốt hơn nhiều rồi:
Giản Phàm thở phào, thôi thì coi như trong phúc có họa, nhe răng cưới với vị sư phụ xưa nay chẳng biết phân lớn nhỏ gì, chỉ một nụ cười là quên hết oán thù rồi, vui vẻ nói: “ Vậy chú mau khỏe lại đi, tôi cũng không có ý gì cả, chẳng quả bảo chú giết lợn thôi mà, chú để bụng như thế à?”
“ Không phải ... Tiểu Phàm này, lúc nãy cậu kể một loạt chuyện cũ, kỳ thực nhiều chuyện tôi không nhớ nữa, nhưng có một chuyện, cả đời tôi không quên được ... “ Trần Thập Toàn thở ngắn than dài, mặt mày u ám, chính là cái bộ dạng thường thấy khi quảnh năm lau súng trong kho:
“ Chuyện ở Tiểu Chương Hà sao? “ Giản Phàm ngày lập tức nghĩ tới Trương Kiệt:
Trần Thập Toàn lắc đầu: “ Không phải, là chuyện ở công ty cơ giới, chuyện đó cấp độ bảo mật, cậu chỉ biết vụ án thôi nhưng không biết sự thực ...”
“ Khi đó tên ác đồ toàn thân quấn thuốc nổ, muốn cho nổ tung toàn nhà công ty, tôi là đội trưởng của chi đội đặc cảnh, chúng tôi nhận được mệnh lệnh là, bằng mọi giá phải bắn chết ác đồ, bảo toàn tòa nhà, tiêu trừ ảnh hưởng xã hội. Tôi dẫn đám đồng đội khí huyết phương cương, coi ác như thù tới thẳng hiện trường, hiện trường như nồi nước sôi, quần chúng trong tòa nhà cùng vây quảnh xem phải tới gần nghìn người, chúng tôi tìm thấy bốn điểm bắn tỉa phù hợp, sáu tấy súng bắn tỉa đều không dám chắc có thể một phát lấy mạng, ác đồ thì hết sức quá khích, yêu cầu tổng giám đốc Tất Lộ Thăng ra mặt, nhưng mà tên đó thì sợ vỡ mật trong biết trốn đi đâu rồi.”
Giản Phàm thấy tấy chú Trần run lên, dùng tấy còn lại nắm chặt lấy, lờ mờ đoán ra trong câu chuyện xưa cũ này còn có điều mình chưa biết: “ Về sau thế nào?”
“ Vụ án xảy ra quá đột ngột, chúng tôi căn bản là chưa có thông tin liên quản tới ác đồ, thời đó có phải ngồi vào máy vi tính bấm bấm vài cái là ra hết quản hệ họ hàng ba đời đâu. Đến khi thấy hắn điên cuồng la hét muốn chết cùng tòa nhà, tôi nhìn ra hắn rất sợ hãi, hơn nữa còn đòi họ Tất phải trả tiền ... Khi đó tôi lớn gan lắm, suy tính phải chăng ác đồ bị dồn tới đường cùng mới mạo hiểm, những người như thế chắc chắn vô cùng lưu luyến với cuộc sống, cho nên mới giằng co hơn nửa tiếng.”
“ Chúng tôi vừa đồng ý với hắn đi tìm người, vừa đồng ý gom tiền trả hắn, kỳ thực đều là giả. Sau đó tôi dẫn một đồng đội mặc áo chống đạn đóng giả họ Tất lên tầng 8, giơ hai tấy đi vào, súng buộc ở vai, nhìn phía trước hoàn toàn không thấy. Lúc đó tiền không có, người trốn rồi, còn cách nào đâu, tới khoảng cách thích hợp, tôi rút súng ở vai bắn bị thương con tin, nhân lúc hắn loạng choạng bắn một phát vào đầu ... Cùng hắn ngã xuống, bốn khẩu súng bắn tỉa đồng loạn bắn vào đầu, chết không kịp câu một tiếng.” Trần Thập Toàn càng nói giọng càng run, mang theo nuối tiếc vô hạn:
Giản Phàm biết đó cũng là lúc bắt đầu kiếp nạn của ông, nhưng không thấy chuyện đó có gì sai: “ Chú Trần, dù sao hắn gây một mối nguy hiểm lớn thế cho trị an, tiêu diệt nhanh gọn là đúng mà.”
Trần Thập Toàn lắc đầu, tiết lộ một tin chấn động: “ Kỳ thực không hề có thuốc nổ, chỉ có dây dẫn cháy là thật thôi.”
“ Hả?! “ Giản Phàm chấn kinh tới không nói lên lời:
“ Người bị tôi bắn chết là Tân Quốc Cường, trước đó công ty nợ tiền làm hắn khuynh giả bại sản, không còn cách nào khác, nghĩ ra cách đó để đòi tiền ... Sau đó không lâu truyền ra tin họ Tất ở Macao đánh bạc thuả 4000 vạn, chạy ra hải ngoại, tới giờ chưa bắt được. Thư ký bị tôi bắn tàn phế mất công việc, mất cả chồng, nên căm hận đi kiện khắp nơi, chi đội ra mặt áp xuống. Cô ấy nhớ mặt tôi, nên cứ đợi ở bên cửa chi đội, tôi đi ra là chống nạng tới nhổ một bãi nước bọt vào mặt, tôi ... tôi ngày cả một câu xin lỗi cũng không nói được. “ Trần Thập Toàn gian nan lắm mới nói được ra câu cuối:
Ai có thể ngờ nội tình ngoắt ngoéo như vậy, Giản Phàm chỉ biết an ủi: “ Chú Trần, lúc đó chúng ta đâu biết đối tượng không mang thuốc nổ, chú làm thế là vì cứu cô ta mà.”
Hiểu rồi, hiểu hết rồi, nguồn cơn là ở đây, chú Trần vì sao tự trách bản thân như thế, sau cái lần giết nhầm đó mất tới mười mấy năm mới cầm lại được súng ra thực địa, nhưng không thể giết người được nữa, ngày cả với kẻ như Tề Thụ Dân cũng chỉ bắn vào tắy.
Quả nhiên Trần Thập Toàn khàn khàn nói: “ Sinh mạng con người mong manh lắm, một viên đạn là có thêm một vong hồn, đến lúc hối cũng quá muộn ... Xem ra tôi già thật rồi, bên trên thì sợ cô phụ tổ chức, dưới thì sợ gây ra thêm nghiệt chướng, nếu hôm đó tôi quyết đoán hơn, bắn chết tên lái xe thì Trương Kiệt không hi sinh, cậu cũng không nguội lạnh bỏ đi ...”
Nói tới đó không kìm được hai hàng nước mắt mờ đục, khuôn mặt hung dữ lại không khác gì đứa trẻ phạm lỗi, người cô ro, thi thoảng run lên từng chập.