“ Không, không quen ... “ Giản Phàm quảy đầu sang một bên né tránh ánh mắt sắc như dao cau của Tằng Nam, nói một câu mà chính bản thân cũng thấy chẳng hề có sức thuyết phục:
“ Ừm, còn nhiều chi tiết hạ lưu hơn cơ, tôi ngại không diễn, hình như hôm đó có ai nói với tôi, đừng uống nữa, cha tôi nhìn thấy sẽ không vui đâu, không biết có phải anh nói không? “ Tằng Nam giọng êm ru như mớm cung:
“ Cô, cô, cô, nói vậy là không ngủ? “ Giản Phàm líu lưỡi hiểu rằ:
“ Anh nghĩ tôi là ai chứ? Tôi làm việc ở hộp đêm bao năm, chút bản lĩnh giữ mình khi say rượu mà không có thì không biết bị người ta chơi bao nhiêu lần rồi ... Xì, chẳng phải vì câu nói cuối cùng của anh thì tôi đã đá chết anh rồi ... Này Giản Phàm, anh hạ lưu hơn tôi nghĩ đấy, vừa sờ tôi vừa hát cái gì ấy nhỉ, thập bát mô, đúng chưa?” Tằng Nam mặt âm trầm, nghiến chặt hàm răng trắng như muốn ăn tươi nuốt sống tên hạ lưu:
Giản Phàm vã mồ hôi cô nàng này không phải em gái bình thường, người khác đoán chừng xấu hổ không nói rằ, nhưng Tằng Nam nói ra một cách đường hoàng, làm Giản Phàm đỏ mặt hận không thể đâm đầu vào cái nồi lớn phía dưới, đậy vung lại.
Lần này bẽ mặt quá thể rồi, Tằng Nam vừa dừng lại, Giản Phàm nhắm chặt mắt đưa đầu tới phía trước làm Tằng Nam cách cái bàn giật mình: “ Làm gì thế?”
“ Đưa đầu cho cô, muốn chém muốn giết tùy ... Giống lần trước ấy ...” Giản Phàm đánh liều rồi, cùn rồi: “ Dù sao chỉ có hai chúng tắ, cô nói gì cũng được, nhưng bước chân ra khỏi cánh cửa kia, đánh chết tôi cũng không thừa nhận.”
“ Oa, định chơi trò lợn chết không sợ nước sôi à? Vậy còn nhắm mắt làm gì, mở mắt rằ... “ Tằng Nam nén cười, nhưng Giản Phàm vừa mở mắt là đổi ngày sang vẻ mặt phẫn nộ nhanh như chớp, xỉa ngón tấy tới:” Tát anh cũng được chứ?”
Giản Phàm gật đầu, chấp nhận số mệnh.
“ Không né, không tránh, không phản kháng chứ?”
Giản Phàm gật đầu.
“ Trước khi hành hình, tôi hỏi vài câu, chỉ hai chúng ta với nhau, anh phải trả lời thật, ra khỏi cánh cửa kia coi như không có chuyện gì xảy rằ, có ý kiến không?” Tằng Nam giọng lành lạnh:
Giản Phàm mừng quýnh, nếu ăn vài cái tát mà xong việc thì lãi rồi, gật đầu tắp lự.
“ Tôi có xinh đẹp không? “ Ai ngờ câu đầu tiên Tằng Nam lại hỏi như thế:
“ Xinh đẹp. “ Giản Phàm đáp không cần suy nghĩ, rất thật lòng:
“ Có gợi cảm không?”
“ Có!”
“ Vậy anh có động lòng không?”
“ Có!”
Còn nghĩ mỹ nhân muốn mình nịnh, đang hí hứng thì Tằng Nam sầm mặt: “ Cái đồ vương bát đản, tôi vừa xinh đẹp, vừa gợi cảm, anh lại động lòng, anh lại sờ người ta tới mức đó rồi mà không làm gì, anh nói xem có đáng ăn tát không? Không phải anh có vấn đề sinh lý, chỉ có thể sờ không thể làm đấy chứ?”
“ Ặc ... “ Giản Phàm mấy ngày quả còn dương dương tự đắc vì sự cao thượng của mình, giờ nghe Tằng Nam nói thế, chỉ muốn đâm đầu tự tử:
Con mẹ nó, hối hận, Giản Phàm hối hận lắm rồi, sống trên đời này không thể làm người tốt, hối hận tới đắng miệng, dù Tằng Nam không tát, y cũng hận không thể tát mình mấy cái.
Cay đắng nhắm mắt lại, đón nhận hình phạt cho sự ngu xuẩn của mình, đáng đánh đòn, mình đáng đánh.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chủ khách đổi chiều, một tháng trước Tằng Nam nhắm mắt Giản Phàm mở mắt, bây giờ thì ngược lại, Giản Phàm mắt nhắm nghiền, vết xẹo dài chạy từ gần mắt xuống dưới cằm. Tằng Nam đưa tấy rằ, ánh mắt hết sức ôn nhu, gương mặt đó cũng giống như con người y, một nửa là thiên sứ, một nửa là ma quỷ, một nửa là cao thượng, một nửa tệ hại ... Nhìn khuôn mặt vô số lần ao ước trong đêm khuya, tấy đưa rằ, tuyệt đối không phải để tát.
Cô gái tính cách trực tiếp này tuyệt đối không lề mề như Giản Phàm, hai tấy ôm lấy gương mặt chia hai nửa tương phản ấy, đặt lên môi nụ hôn nồng nàn.
“ Ưm ưm ...” Giản Phàm mở choàng mắt không dám tin chuyện xảy rằ, theo bản năn né tránh, bị Tằng Nam giữ chặt đầu rồi, đến khi cái lưỡi nhỏ vươn quả, lập tức buồn vũ khí đầu hàng, hai tấy đưa lên ôm eo Tằng Nam:
Tằng Nam hôn trực tiếp như đánh người vậy, chẳng e dè gì đưa lưỡi hồng hồng ướt đẫm vào thẳng miệng Giản Phàm, tiếng mút chút chít liên tục, kích thích khác lạ làm Giản Phàm ngây ngất tới hai tấy quên luôn cả hoạt động, lần đầu tiên ngoan ngoãn như thế tận hưởng một nụ hôn.
Nụ hôn đó kéo dài bao lâu chẳng ai rõ, Giản Phàm cam tâm bị xâm lược, tới khi Tằng Nam đột nhiên buông tấy làm cảm giác hụt hẫng trống rỗng dâng lên hết sứ rõ ràng, rơi vào vòng xoáy cũ, chơi thì hối hận, không chơi càng hối hận.
Hai người tích tắc cuồng nhiệt, tích tắc tách rằ, đứng cách nhau chiếc bàn.
“ Kỳ thực cần gì phải thế, anh làm gì tôi cũng không để bụng, nhưng tôi để bụng xưa nay trong lòng anh chưa bao giờ có tôi ... Dù tôi yêu anh cũng biết phải làm sao?” Tằng Nam nói ra chân tình bằng vẻ mặt giận dữ, khuôn mặt thật đằng sau chiếc mặt nạ thản nhiên kia té ra là như thế:
“ Tôi ...” Giản Phàm lúng túng, ái tình ánh lên từ đôi mắt kia tuyệt đối không phải giả, nhưng chính vì thế càng không biết đối đáp thế nào:
Tình yêu là thứ kỳ diệu, nếu chỉ có dục vọng thì rất dễ hiểu, rất đơn giản, y không ngần ngại đưa Tằng Nam vào trong kia hoàn thành chuyện đêm đó y không làm, nhưng đã dính tình cảm vào trong đó, Giản Phàm không biết làm sao. Tình cảm đó y không thể đáp lại, con tim y đã giành cho Hạnh Nhi rồi, càng không hiểu tình cảm của Tằng Nam từ đâu mà tới. Mà Tằng Nam xưa nay thẳng thắng thoải mái, nói ra một chữ yêu xong, tựa hồ cũng không biết phải tiếp tục thế nào.
Im lặng.
Kích thích trào lên gặp phải nút thắt cổ chai, từ từ lạnh xuống, hồi lâu không ai nói, có lẽ Tằng Nam muốn đợi nghe một câu đáp lại, nhưng đợi được chỉ có sự thất vọng, thổ lộ một câu như thế cũng đã lấy hết dũng khí của cô,, có chút xấu hổ cầm lấy túi xách đeo lên vai, lặng lẽ bước đi, tới cửa quảy đầu nhìn Giản Phàm xoay lưng lại với mình: “ Kỳ thực anh chẳng thay đổi gì, vẫn là đồ hèn.”
Âm thanh tựa như tiếng chim oanh nức nở ấy làm Giản Phàm rùng mình, nhưng khi quảy đầu lại chỉ có tiếng giày cao gót chạy nhanh xuống lầu ...
Thời gian trôi quả rất lâu, Giản Phàm vẫn giữ nguyên tư thế cũ.
Người đã đi rồi, nhưng bóng hình xinh đẹp, cánh môi ướt át vẫn còn vương vấn trong lòng, Giản Phàm đưa tấy sờ môi, nhìn cốc nước vẫn để lại dấu môi, không biết tư vị trong lòng phải nói sao, chỉ có tim đập thình thịch.
Thịch! Thịch! Thịch ... Giản Phàm đưa tấy ấn mạnh ngực như muốn áp chế xuống, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, kêu càng lúc càng to, mất một lúc Giản Phàm mới cầm lên xem, là Sở Tú Nữ, tâm tình đang không tốt, ném sang một bên, nhưng điện thoại dừng rồi lại gọi tiếp, liên tiếp ba lần, đành thở dài ấn nút nghe.
Trong điện thoại truyền ra tiếng khóc: “ Giản Phàm, tôi muốn gặp anh, giúp tôi, anh không giúp tôi, lần này tôi không còn mạng nữa.”
“ Hả?” Giản Phàm sững sờ, Sở Tú Nữ không phải loại dễ dàng lên tiếng cầu cứu người khác:” Cô đang ở đâu?”
“ Có người muốn hại tôi, tôi trốn trong nhà, nếu, nếu anh không tới, tôi không còn mạng nữa.”
Tiếng khóc nức nở nói không rõ lời, Giản Phàm đang định hỏi thì điện thoại cắt ngang: “ Chuyện gì thế này?”
Vội vàng gọi lại, nhưng không ai nghe máy, lòng càng hoảng, vội vàng chạy xuống lầu, lên xe phóng thẳng tới thành phố.