Thái độ ngông nghênh cỡ này làm Mạnh Hướng Duệ choáng váng, cứ tưởng thấy nghi phạm vì bị vạch trần mà lúc túng, ai ngờ người ta nổi giận, ánh mắt dữ dội đó khiến ông ta ấp úng: “ Đó chỉ là nghi thôi, chúng tôi đưa ra nghi vấn, không phải kết luận, anh không cần kích động như vậy!”
Giản Phàm cười khẩy :” Tôi cũng nghi ngờ các anh lòng dạ bất chính trong vụ án này.”
“ Cái gì? Ăn nói hàm hồ. “ Dương Phong vỗ bàn, nghi phạm quá lắm rồi: “ Anh có ý gì, bao nhiêu chứng cứ chỉ vào anh, còn thấy oan à? Thái độ của anh càng ngày càng bất hợp tác đấy, anh biết hậu quả không?”
“ Tôi có chứng cứ chỉ vào các anh còn đáng nghi hơn gấp bội, kẻ có dụng tâm là các anh. “ Giản Phàm âm trầm quát lại:
“ Được, dụng tâm của chúng tôi là gì? Ý đồ chiếm đoạt tiền của đối tác à? “ Dương Phong trừng mắt chế nhạo:
“ Ý đồ che đậy chân tướng, bao che tội phạm! “ Giản Phàm chỉ thẳng mặt, giọng đanh thép: “Nói, kẻ nào sai bảo các anh?”
Cái gì? Tên này đang đùa à, Dương Phong ngậm miệng nhìn viên hình cảnh trong truyền thuyết này, chẳng thấy có gì thần kỳ, Mạnh Hướng Duệ ở dưới bàn kéo một cái, bảo hắn trấn tĩnh, đôi khi để nghi phạm tự biểu diễn cũng là con đường hữu hiệu để lấy tin tức hữu ích, lúc đó chỉ cần khoanh tấy chờ đợi.
Mạnh Hướng Duệ còn cười dụ dỗ: “ Nào, nói nghe xem, chúng tôi che đậy chân tướng thế nào?”
“ Thứ nhất, từ khi tôi vào, các anh lập tức đưa ra một đống chứng cứ không liên quản, vì sao không ai coi trọng xác minh lời khai của tôi? Chẳng may nữ nhân tôi gặp được là tội phạm, tôi hôn mê thật thì sao? Các anh không hề suy tính khả năng này, cứ dứt khoát cho rằng tôi nói dối, chưa có chứng cứ định tội tôi, đã một mực quy tôi vào nghi phạm, không phải bao che cho tội phạm thực sự là gì?” Giảm Phàm nhìn ánh mắt hai người kia, rõ ràng vẫn không hề tin lời y nói: “ Thứ hai, các anh chỉ truy hỏi tôi phạm tội, mà không tìm hiểu quá trình vụ án xảy ra thế nào, càng không ai hỏi tôi đặc trưng diện mạo mà người tôi gặp được, không ai hỏi nội dung cuộc trò chuyện giữa tôi và Sở Tú Nữ là gì, không ai tra cứu quản hệ giữ tôi và cô ấy là thật hay giả. Tôi chịu trách nhiệm mà nói, đó là lần đầu tiên tôi tới tiểu khu Hưng Hoa, các anh có thể kiểm tra hình ảnh lưu trữ camera ... Chẳng lẽ không biết mà kiểm tra xem, tôi lần đầu tới nơi đó mà đã có thể lập kế hoạch bắt cóc à?”
Lại lần nữa điên đảo càn khôn, từ bộ đôi cộng tác vàng, cùng một đám cảnh sát ở trong phòng hội nghị nhỏ đều biến thành người nghe.
“ Tôi dám phán đoán. “ Giản Phàm vung tấy lên chỉ camera: “ Các anh đều đang ngồi xem màn hình giám sát đợi tôi khai nhận chứ gì? Chẳng lẽ không một ai có chút nghi ngờ tôi nói khả năng là thật à? Không có tí ý thức cảnh sát nào à? Có biết làm thế ảnh hưởng là gì không? Là lỡ thời cơ phá án, khiến kẻ bắt cóc tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, sau đó con tin bị giết ... Đợi khi đó ai là kẻ xui xẻo đây? Nếu các anh không quá ngu ngốc thì chính là kẻ có ý đồ che đậy vụ án.”
Mạnh Hướng Duệ nghe mà bụng lên cơn co thắt, giờ n ghi phạm uy hiếp thẩm vấn viên. Dương Phong phản ứng càng kịch liệt, vỗ bàn đứng dậy: “ Đừng ngông cuồng, có rất nhiều chứng cứ bất lợi cho anh, không phải một câu hôn mê không biết gì là quả được đâu.”
“ Đúng, nhưng có ai lấy chứng cứ không? Chứng cứ tôi hôn mê, chứng cứ tôi vô tội. “ Giản Phàm xuả xuả tấy trước mặt hai người: “ Chớ kinh ngạc, giờ tôi giao chứng cứ cho các anh, bất kể chuyện gì xảy rằ, đứng kinh ngạc ...”
Nói xong "choang" cốc nước ở trên bàn vỡ tắn tành, hai thẩm vấn viên kinh hãi, định gọi người, nhưng nghi phạm không tấn công họ, cầm mảnh vỡ rạch cổ tắy.
Nghi phạm muốn tự tàn?
“ Mau ... Mau gọi pháp y, ngừng thẩm vấn ... “ Chủ nhiệm Điêu kinh hoàng hét quả micro, một đám người thực địa có người chạy vào phòng thẩm vấn số 2, người đi gọi điện, hai vị thẩm vấn viên chết lặng tại chỗ, không biết nên ngăn cản hay băng bó cho nghi phạm:
Máu chảy ròng ròng, khi pháp y và cảnh sát xông vào thì Giản Phàm rất phối hợp đưa tấy cho băng bó, mỉm cười nói: “ Đó là chứng cứ, khi tôi tỉnh dậy thấy chóng mặt có hơi buồn nôn, cổ khát khô, khiến tôi hôn mê một ngày đêm, chắc chắn phải tiêm vào người tôi cái gì đó. Từ chiều quả tới giờ tôi chưa ăn, chỉ uống nửa cốc nước, pháp y sẽ kiểm tra rằ, nếu các anh đủ kiên nhẫn, chắc chắn tìm dấu kim trong người tôi ... Chứng cứ thứ hai là chiếc di động của tôi, trong đó có ghi lại cuộc nói chuyện giữa tôi và Sở Tú Nữ, đừng nghi ngờ, Sở Tú Nữ là cô gái cực kỳ tinh minh, mỗi lần nói chuyện tôi đều ghi âm để nghe lại, tránh bị lừa, đó là thói quen từ khi làm hình cảnh, không chỉ cuộc nói chuyện hôm ấy, tôi ghi lại rất nhiều cuộc nói chuyện giữa chúng tôi.”
“ Có khả năng tất cả do anh sắp đặt. “ Dương Phong yếu ớt phản bác, cả đám cảnh sát thở phào, không phải tự tàn hay xung đột, mà là lấy chứng cứ:
“ Tôi cho các anh một chứng cứ nữa ... Hưng Hoa là tiểu khu cao cấp, camera giám sát nhiều như lông trâu, muốn chụp nổi đen lên đầu tôi, vậy sẽ có sai lầm chí mạng. “ Giản Phàm nghiến răng ken két:
“ Là gì? “ Mạnh Hướng Duệ bất giác bị dẫn dắt:
“ Là đây ... “ Giản Phàm chỉ vết xẹo dữ tợn trên mặt, quát: “ Chi tiết này người bình thường sẽ sơ xuất bỏ quả, cho dù là nửa khuôn mặt, nhưng đặc trưng thể hình đủ chứng minh, các anh mở rộng điều tra chẳng lẽ không tìm thấy nổi chỉ một bức ảnh. Nể mặt đồng nghiệp cũ, tôi giữ thể diện cho các anh đấy, không bảo các anh phải làm thế nào nữa, đi làm đi.”
Trong phòng hội nghị, Tần Cao Phong vỗ tắy: “ Chơi đẹp lắm, vẫn chưa lụt nghề.”
Ghi âm điện thoại, máu cùng với phân tích, đủ thoát khỏi phạm vi tình nghi rồi.
Lúc Kiên Định cười ha hả đưa tấy khuôn mặt xấu hổ của chủ nhiệm Điêu, trêu chọc: “ Tôi đã nói thế nào nhỉ, đó chỉ là đội viên cũ của chúng tôi thôi đấy, các anh phá án kiểu gì vậy? Để lọt cả đống sơ hở, đừng để người ta kiện lại cho thì mệt đấy.”
Chủ nhiệm Điêu mặt đỏ bừng không khác nào bị tát vài cái, lúc này có tiếng bước chân, chi đội trưởng Ngô cao lớn giọng oang oang đi vào: “ Chuyện gì thế hả, bí thư Ngũ gội điện cho tôi, các anh có phải bắt nhầm người không? Đừng có mà gây rắc rối cho tôi.”
“ Dạ, dạ, là thế này ... “ Báo cáo vắn tắt một hồi, tiễn chi đội trưởng cực kỳ không vui đi, chủ nhiệm Điêu lau mồ hôi trán: “ Lão Lục, thế này là sao, sao cả bí thư Ngũ cũng hỏi tới cảnh sát từ chức này?”
“ Đã nói rồi, xảy ra chuyện gì cũng đừng ngạc nhiên. “ Tần Cao Phong vẫn giọng nửa nóng nửa lạnh khó nghe ấy chỉ màn hình:
Từ màn hình giọng Giản Phàm truyền rằ: “ Này, tôi đói rồi, đừng có triệu tập lại bỏ đói người ta ... Không biết phá án đúng không, không sao, gọi anh em trong đội trọng án của tôi tới đây họ chỉ cho, còn các anh đừng ngồi ngây ra đó, đi lấy cơm cho tôi đi, nhiều rằu chút.”
Mấy vị đặc cảnh trong phòng thẩm vấn trừng mắt phẫn nộ hầm hầm bỏ đi, chủ nhiệm Điền càng thấy răng mình sao mà đau như thế, chết rồi, không những đây là khúc xương khó nhằn, mà khả năng còn bắt nhầm người có lai lịch không tầm thường nữa.
Phải làm sao bây giờ?
Giản Phàm bây giờ chỉ có một chữ bá thôi.