“ Đúng, cho tới giờ trừ cậu ra không có manh mối nào giá trị. “ Tần Cao Phong đáp rất có thành ý:
“ Càng chứng tỏ đây không phải là vụ án bắt cóc, thứ nhất, lựa chọn mục tiêu sai lầm, người bị hại giờ cô độc, không còn ai quản hệ máu mủ, không ai chịu trả tiền cho cô ta đâu, nếu muốn bắt cóc, phải bắt cóc đứa em trai cô tắ, hoặc bà mẹ kế. Nào có ai đi bắt cóc con gái đòi tiền mẹ kế không? Bà mẹ kế và ông chú muốn cô ấy chết để chia thêm giả sản mà không được nữa là.” Giản Phàm vừa ăn vừa nói:
“ A, có lý đấy. “ Lục Kiên Định chấn động, quá có lý mới đúng:
“ Thứ hai, bọn chúng thời cơ quá tệ, Sở Thành Nhiên vừa chết, kết cục Tân Thế Giới chưa rõ, Sở Tú Nữ chưa biết có được chia cái gì không, bắt cô ta làm gì? Anh có nghĩ đã là dân chuyên nghiệp lại đi làm chuyện ngu ngốc đó không?”
Đương nhiên là chúng không ngốc, đã thế có mưu đồ khác, Tần Cao Phòng khẽ vỗ vàn: “ Sơ xuất rồi.”
“ Thứ ba, về lý luận, bắt cóc càng ít người biết càng tốt, nhưng kẻ này sợ như chuyện không bị lộ vậy, kéo cả tôi vào, chẳng may bị lộ , không phải xong à? Có giống thủ pháp bắt cóc không? Dù là tôi bắt cóc Sở Tú Nữ, chẳng lẽ sợ người ta không phát hiện ra mình nên bỏ lại cả đống chứng cứ? Tôi quảy lại hủy diệt chứng cứ làm gì có chuyện bố trí giống bắt cóc rồi để chứng cứ chĩa luôn vào mình, ngu xuẩn “ Giản Phàm đặt hộp cơm xuống, nhìn lên camera: “ Ăn xong rồi, đợi tôi đái một bãi rồi nói với các anh ... Này cho tôi đi vệ sinh.”
“ Đúng, nói hay lắm. “ Trong phòng hội nghị, Mạnh Hướng Duệ vỗ bàn, phân tích của nghi phạm khiến ông ta có cảm giác lòng sáng lên, hưng phấn nói: “ Ngày từ đầu tôi đã thấy có vấn đề rồi, vụ án này dính líu quá nhiều, không thể là bắt cóc đơn thuần được. Còn có sơ hở rõ ràng hơn, theo như camera giám sát mà tính, chuyện bắt cóc phát sinh từ 8 giờ 40 phút, vậy mà 7 giờ 20 sáng nay mới tống tiền, chúng thật kiên nhẫn.”
“ Nhưng đây chỉ là suy đoán. “ Dương Phong tuy thừa nhận có lý, nhưng trong đó bị Giản Phàm làm bẽ mặt, không phục, dù sao vẫn còn trẻ máu nóng:
“ Suy đoán rất có lý, bắt người trưởng thành như Sở Tú Nữ sao dễ bằng bắt em trai cô ấy, tỉ lệ thắng cao hơn. “ Chủ nhiệm Điêu bị cuốn vào tranh luận, rõ ràng khuynh hướng ngả về phía nghi phạm, đã dự mưu bắt cóc thì không thể không hiểu tình hình nạn nhân, nếu biết thì cả mục tiêu lẫn thời điểm đều không phù hợp:
“ Người này là ai thế? Sao ngầu vậy? “ Một đặc cảnh hỏi nhỏ:
“ Về lật xem cuốn tuyển tập vụ án do tỉnh phát đi, ba năm trước anh ta phá vụ án treo mười mấy năm, kéo theo vô số vụ án chấn động toàn tỉnh đấy. “ Người khác đáp:
“ Thứ sách đó ai xem, chơi poker xé ra làm phỉnh rồi.”
“ Mẹ, chẳng trách cậu không biết, nhân vật cấp thần tượng trong hệ thống chúng ta đấy.”
“ Suỵt, im đi về rồi kìa.”
Trên màn hình Giản Phàm được cảnh sát áp giải từ phòng vệ sinh về, vẻ mặt khoan khoái, Lục Kiên Định đợi lâu bực mình quát: “ Đúng là lừa lười thì đái lắm, nói tiếp.”
Giản Phàm biết thời gian gấp rút, ngồi xuống vào đề luôn: “ Phán đoán thứ hai, vụ án này quản trọng không phải ở tiền chuộc, khó hi vọng lấy được khoản tiền chuộc lớn như thế, vậy thì mục tiêu chỉ có thể là giả sản ... Trừ giả sản ra không thể có động cơ nào nữa, giống như động cơ các anh gán cho tôi, chiếm đoạt tài sản của Sở Tú Nữ ... Đây là động cơ chung của hung thủ chưa rõ và cổ đông Tân Thế Giới, cổ phần của họ rất phức tạp, bắt nguồn từ Sở Thành Nhiên lập nghiệp không rõ ràng, cái này các anh tra dễ dàng ... Ông ta chết không để lại di chúc, cần phải thông quả pháp luật phân chia lại tài sản, thông quả đại hội cổ đông chọn lại tổng giám đốc, vậy mà cổ đông trọng yếu, người kế thừa trọng yếu bị bắt cóc, không thấy vấn đề à? Làm rõ tương lai chia ra sản ai lợi ích lớn nhất rất quản trọng ”
Nói tới đó thì hết nước, Giản Phàm giơ cốc lên gõ nhẹ, cảnh sát đứng gác nhận được lệnh quả tai nghe, cầm cốc đi lấy nước cho y, rồi xem ra nghi phạm không ra nghi phạm nữa.
Phân tích rất đúng, nhưng thế thì khó rồi, phạm vi điều tra quá lớn, toàn bộ cổ đông cùng người được phân chia giả sản liệt vào hàng nghi phạm, cần thời gian mới làm rõ, mà kẻ bắt cóc cho 48 giờ, dù chuyên giả đàm phán cố gắng trí hoãn không thể quá ba ngày.
Trong thời gian đó hỏi một vòng đã hết thời gian, tra được ra cái gì, độ khó thoáng cái tăng lên quá nhiều.
Lục Kiên Định đang gãi đầu đột nhiên phát hiện Giản Phàm ngoẹo đầu sang bên, giống đang quản sát mình, hơi chột dạ thằng nhóc này lại bày trò xấu gì đây, trừng mắt: “ Nhìn cái gì?”
“ Ha ha ha, đội trưởng Lục, tôi chưa bao giờ thấy anh sảng khoái phá án, lúc nào mặt cũng dài rằ. “ Giản Phàm cười trên đau khổ của người khác, hai vị đội trưởng này cứ gặp đại án là như chó nhà tắng:
“ A, thằng vương bát đản, phản rồi. “ Lục Kiên Định sắn tấy áo lên, làm bộ hùng hổ: “ Còng đâu, ngồi ở vị trí nghi phạm còn dám láo, nghĩ đây là nhà cậu chắc.”
Cảnh sát đưa cỏng tới, Lục Kiên Định lắc lư còng tấy uy hiếp, Giản Phàm giơ tấy về phía trước, ý tứ rõ ràng: Còng đi.
“ Tường tôi không dám còng cậu à, nếu không phải thấy cậu từng lập công bị thương, đừng hòng tôi để cậu đi yên lành, con mẹ nó, bao nhiêu anh em như thế mà không giữ nổi cậu, đúng là loại sói mắt trắng ... “ Lục Kiên Định không xuống thang được, nổi nóng lật lại chuyện cũ:
“ Đội trưởng Lục, mỗi người mỗi chí, không miễn cưỡng được. “ Giản Phàm nghe chuyện cũ cũng bùi ngùi, y bỏ đi cũng là do có phần phẫn uất, nói thế nào thì đôi chút có lỗi với đám anh em:
Tần Cao Phong kéo Lục Kiên Định ngồi xuống, chỉ chỉ đồng hồ đeo tắy, lạnh nhạt nói: “ Giờ là 13 giờ 42 phút trưa, tìm manh mối mới không kịp nữa, Giản Phàm không có nhiều thời gian dây dưa đâu, cậu nên nhanh chóng chứng minh mình vô tội đi, chừng đó chưa đủ thả cậu, còn nữa nghe nói nạn nhân là mỹ nữ hiếm có, tôi đoán cậu không dửng dưng đứng nhìn đâu nhỉ?”
Nhắc tới chuyện này Giản Phàm có vải phần bực tức, thời gian trôi quả càng lâu tính mạng Sử Tú Nữ càng mong manh, bề ngoài y nói cười, kỳ thực trong đầu vẫn luôn suy tính, bóp chặt tắy: “ Không phải tôi không nói, mà là sợ tôi nói cũng không ai tin.”
“ Nói đi, hãy làm việc cậu cho là đúng nhất. “ Tần Cao Phong nói lại câu nói cũ, thấy Giản Phàm khẽ rùng mình chứng tỏ chưa quên lời mình từng nói, gật đầu khuyến khích:
Giản Phàm hít sâu một hơi ổn định lại: “ Tôi cho rằng hiện trường bắt cóc không phải tiểu khu Hưng Hoa, trước khi tôi tới, Sở Tú Nữ đã bị bắt cóc rồi.”
Phòng hội nghị xôn xâo, chủ nhiệm Điêu bất giác nhìn Mạnh Hướng Duệ và Dương Phong, hai vị đại tướng của mình, cả đám đặc cảnh bận rộn ở tiểu khu Hưng Hoa suốt cả sáng lấy chứng cứ cũng nhao nhao thể hiện bất mãn.
“ Không thể, tuyệt đối không thể, y đang cãi láo, camera giám sát cho tháy Sở Tú Nữ và y tới tòa nhà số 6 cách nhau chưa tới nửa tiếng, còn cùng nhau rời đi trên chính xe của y mà. “ Dương Phong chỉ mặt Giản Phàm trên màn hình, nói chắc nịch:
“ Muốn chối tội thôi, dấu tích hiện trường quá rõ ràng rồi.”
“ Càng nói càng hoang đường, dù muốn lừa người ta cũng phải lấy lý do thuyết phục chứ? Điên rồi!”
Quả nhiên chẳng ai tin.