Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 889 - Chương 151: Lộ Ra Manh Mối. (5)

Hắc Oa Chương 151: Lộ ra manh mối. (5)

Chủ nhiệm Điêu nào dám nghi ngờ Giản Phàm, dù trong lòng có vướng vít vì sự quái dị của y, nhưng chỉ là khó hiểu thôi, rối rít nói: “ Không phải, không phải, chúng tôi cám ơn còn không kịp, chỉ là có chút tò mò.”

“ Đơn giản, tuy nơi này hàng quán san sát, nhưng không phải nơi có thể thu hút Sở Tú Nữ, cô ấy đang để tắng cha, dưới tình huống đó không thể có tâm trạng đi dạo phố làm đẹp hay giải trí. Thêm vào Sở giả tuy đi xuống, nhưng vẫn là giả đình giàu có, lại học ở trường quý tộc phương Tây, khẩu vị cao, thế nên chỗ cô ấy có thể tới không nhiều.” Giản Phàm gập ngón tấy nói, điều tra có mục đích tất nhiên sẽ dễ dàng: “ Thứ hai, thời gian quả Sở Tú Nữ ru rú trong nhà, cô ấy đột nhiên ra khỏi nhà, không cần nên coi phải có lý do gì nghiêm trọng không thể không đi, kỳ thực có thể chỉ là một cuộc hẹn, ví như thế này ‘ Dương Phong, tôi có chuyện, tới tòa nhà Thiên Long, chúng ta vừa ăn vừa bàn việc’. Tán gẫu vài câu không tới 3 phút, sau khi tới nơi Dương Phong lấy điện thoại ra gọi ‘ tôi tới rồi, ở đâu, à thấy rồi ...’, cho nên chỉ mất vài giây, không thể cách vị trí gửi xe quá xâ ... Đại loại như vậy.”

Dương Phong nghe ví dụ đó thì ngớ người: “ Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”

“ Vậy sao cậu biết là cô ấy bị ngất được người ta dìu đi? “ Chủ nhiệm Điêu càng nghĩ càng tà môn:

“ Trước mặt bao người bị người ta khống chế đưa đi, vậy phải dùng cách nào để không ai nghi ngờ? Liên tưởng thủ đoạn chúng dùng với tôi, vậy áp dụng với Sở Tú Nữ không có gì lạ, như thế có thể đường hoàng bắt cóc mà không ai chú ý ... “ Giản Phàm nhún vai, khi có kết quả rồi nói ra thì rất đơn giản kỳ thực y phải đi bộ gãy chân mất mấy tiếng liền, quản sát loại bỏ không ít khả năng mới đưa ra được kết luận nghe hết sức dễ dàng, bởi vậy mới có câu thiên tài là do 1% bẩm sinh và 99% do nỗ lực mà có:

Chủ nhiệm Điêu nghe xong vội vội vàng vàng chạy sang bên gọi điện thoại, chắc là lại đi báo cáo với lãnh đạo rồi, Dương Phong lần này phải giơ ngón cái nói hai chữ: “ Bội phục.”

Tên kiêu ngạo này lại nói ra một câu như vậy sao? Giản Phàm hơi bất ngờ, có điều nhìn vẻ mặt vẫn bình tĩnh của hắn, tích tắc hiểu rằ, khẽ mỉm cười: “ Ồ, có phải anh phát hiện ra điều gì rồi không?”

Chẳng lẽ y còn đọc được suy nghĩ của người khác? Dương Phong đang giật mình thì chủ nhiệm Điêu gọi điện xong nghe câu này thì mừng rỡ, lần này bọn họ liên tục bị Giản Phàm cướp hào quảng, đây là cơ hội gỡ lại chút thể diện, luận kinh nghiệm thì Giản Phàm hiển nhiên hơn hẳn, luận bằng cấp và kiến thức chuyên nghiệp, ông ta vẫn tự tin vào Dương Phong: “ Nói đi, lần này không đề xuất được kiến giải gì thì đứng trách tôi.”

“ Trước đó chúng tôi bỏ điều tra nơi này vì suy xét tổng hợp từ thời gian tới lực lượng, tôi cho rằng đó là phán đoán chính xác, nhưng nghi phạm vừa vặn lợi dụng điểm mù, lại thêm chuyện làm ở Tiểu khu Hưng Hoa, cho thấy ý thức chống điều tra rất cao, khả năng có tiền án.” Dương Phong trước tiên khéo léo giải thích cho thiếu xót của bản thân, sau đó mới đi vào phân tích: “ Hơn nữa dám gây án chỗ đông người, đủ thấy không coi cảnh sát ra gì, rất tự phụ. Lại xét về nhân tố kinh tế, trong vòng vài tiếng, huy động nhân lực, vật lực thực hiện kế hoạch tốn kém không ít, đây phải là vụ án có tổ chức dự mưu từ trước, có tiền bẩn hỗ trợ, nhìn thế nào cũng không giống đám người nghèo khó đơn thuần bắt cóc tống tiền.”

“ Đúng, đúng! “ Chủ nhiệm Điêu cực lực tán thưởng cấp dưới của mình, kỳ thực phán đoán này Giản Phàm nói ngày từ đầu mà không ai tin:

Giản Phàm giơ ngón cái lên: “ Bội phục.”

“ Ha ha ha, tâng bốc nhau xong rồi thì nên làm việc thôi, Thương Á Quân đã bị mang về chi đội, hai cậu đi xe tôi về, Lão Mạnh đang đợi, xem tên đó có gì đáng nghi không? Hai tiếng nữa báo cáo ... “ Chủ nhiệm Điêu nói xong chạy vào quán ăn, chắc là sốt ruột muốn biết mặt mũi nghi phạm được bên kỹ thuật phác họa:

-“Giản Phàm, giờ tôi cũng thấy chúng ta khó mà có thu hoạch gì ở Thương Á Quân, manh mối này thực sự quá rõ ràng. “ Trên đường đi, Dương Phong nói:

“ Nếu bắt rồi thì phải nghĩ cách dùng thôi, không thể để uổng uy danh Thương Đại Nha, đúng không? “ Giản Phàm thoải mái dựa lưng vào ghế, lâu lắm rồi đầu óc mới được kích thích thế này:

“ Dùng ra sao?”

“ Thẩm vấn trước đã, tôi chưa nghĩ rằ, có điều đám bắt cóc đã đổ vây cho hắn, chắc chắn phải có lý do. Người thông minh thường làm chuyện ngu ngốc vác đá đập chân mình, nói không chừng tên này là tảng đá đó đấy

Quen với lối tư duy trình tự, Dương Phong không cách nào theo kíp kiểu suy nghĩ bay nhảy của Giản Phàm, có điều đối với vị có thể từ trong sự kiện cực kỳ đơn giản moi ra được manh mối này, không dám tùy tiện coi thường nữa rồi.

Thương Đại Nha đúng là tấy đại cả đích thực, có chút vị cuồng sĩ đất Sở mãnh nhân đất Triệu, mặt râu ria lởm chởm, hai cái răng to quá khổ, đôi mắt tắm giác, nhìn xâ tứ chi phát triển, ngũ quản bất chính, đúng là tác phẩm thất bại của đấng sáng tạo.

Giản Phàm không có tư cách tham dự thẩm vấn, ngồi trong phòng hội nghị xem quả màn hình.

“ Thương Á Quân, ngẩng đầu lên, biết vì sao bị bắt không? “ Dương Phong bắt đầu:

“ Không biết.”

“ Biết đây là nơi nào không?”

“ Không biết.”

“ Thương Á Quân, anh phạm tội gì bản thân tự biết, anh làm những gì, chúng tôi càng hiểu, ngoan cố che dấu không có ích gì đâu, suy nghĩ cho kỹ. “ Mạnh Hướng Duệ dùng thủ đoạn cũ, giấu kim trong gối:

Có điều dùng sai người rồi, Thương Á Quân coi như không nghe thấy, khịt mũi một cái, khạc đờm nhổ ra đất, Giản Phàm bật cười, hết hi vọng rồi, tên lưu manh này đang biểu đạt sự khinh bỉ rõ ràng.

“Từ 11 giờ tới 12 giờ sang hôm quả, anh ở đâu làm gì?”

“ Ngủ ở chỗ Tiểu Lan.”

“ Tiểu Lan là ai?”

“ Một tiểu thư, tới trung tâm tắm rửa Lệ Lai hỏi là bết, không phải mại dâm, chúng tôi là tình nhân cũ, ngủ không trả tiền.”

“ Báo tên, địa chỉ, cách liên hệ, chúng tôi xác nhận.” Dương Phong có chút căm ghét nói:

Thương Đại Nha thấy không liên quản tới mình nên thoải mái nói rằ, một đặc cảnh thực địa cùng xem quả màn hình với Giản Phàm lấy sổ tấy ghi chép, sau đó rời phòng đi chứng thực.

“ Hôm quả vào lúc 11 giờ 27 phút, anh có nhận một cuộc điện thoại là của ai? Nói gì?” Mạnh Hướng Duệ truy hỏi:

“ Nhiều điện thoại như thế làm sao tôi nhớ, anh làm khó tôi à?”

“ Nghĩ cho kỹ đi, Thương Á Quân, phối hợp với chúng tôi chỉ có lợi cho anh thôi, nhất định ép chúng tôi phải dùng thủ đoạn à, chúng tôi muốn bới móc tội của anh, giam nửa năm điều tra cũng không thành vấn đề. “ Dương Phong đe dọa:

“ Khoan khoan, để tôi nhớ xem nào, khoảng 11 giờ hơn ...ừm, tôi vừa rời giường mặc quần có cuộc điện thoại ...” Thương Đại Nha cắn răng nhớ lại: “ Đúng rồi, họ gọi nhầm số.”

“ Cái gì, nhầm số? “ Mạnh Hướng Duệ bị dội gáo nước lạnh:

“ Đúng thế, gọi nhầm, hắn nói tôi là em vợ của ai đó, nghe cái là tôi nóng máu ... Mẹ nó, chẳng phải vòng vèo nói hắn ngủ với chị tôi à? Lúc đó tôi chửi thằng vương bát đản, tắo chém cả nhà mày giờ ... Sau đó thằng vương bát đàn chửi lại, nói cái gì nhổ hai cái răng của tôi ... Chó thật, tôi chửi lại ... Không ngờ tắt máy rồi, thằng chó ... tôi mà biết thằng chó đó là ai giết cả nhà nó.”

Bình Luận (0)
Comment