Két!" Cửa phòng thẩm vấn lần nữa mở rằ,
Giản Phàm đi vào làm Thương Đại Nha đang ngủ lập tức trừng mắt lên, Giản Phàm ngồi đối diện: “ Lão Thương, nhận ra tôi không?”
Thương Đại Nha ngẩn người, chớp chớp mắt nhìn kỹ cảnh sát cao lớn mặt xẹo, diện mạo đặc trưng thế này gặp là khó quên: “ Không.”
“ Không sao, tôi cũng không nhận ra anh. “ Giản Phàm cười ha hả:
Thương Đại Nha cảm giác bị trêu đùa, suýt buột miệng chửi.
“ Sao, không muốn khai à? “ Giản Phàm tiếp tục trêu chọc:
“ Khai cái gì, tôi không phạm pháp, các anh mới là người bắt bớ bừa bãi, tôi là công dân tuần thủ pháp luật.”
“ Anh mà tuân thủ pháp luật thì trên đời làm gì còn ai phạm pháp nữa. “ Giản Phàm tương một câu, nhìn Thương Đại Nha đang cố nén giận không chửi lại: “ Không khai cũng được, lắm chuyện nát như thế khai hết thế quái nào được, này, muốn ra ngoài không?”
Thương Đại Nha nghi ngờ:” Anh cảnh sát, trêu tôi đấy à?”
“ Xem đi, trong lòng anh tự có quỷ, biết mình vào được không ra được đúng không? Có phải vừa rồi đang nghĩ, mẹ nó, đéo biết chuyện gì bị lộ nhỉ? Đúng không? “ Giản Phàm hóm hỉnh nói:
Thương Đại Nha không dám tùy tiện mở miệng nữa, còn mắt tắm giác đảo quả đảo lại, có chút chột dạ.
Giản Phàm cười đều trong lòng, quả nhiên là giống Đường Đại Đầu, loại đít dính đầy phân chùi không hết, bản thân chẳng rõ chuyện hay ho gì bị phát hiện: “ Lão Thương, chưa trả lời tôi đấy, muốn ra ngoài không?”
“ Muốn, thằng vương bát đàn mới không muốn. “ Thương Đại Nha không tin tưởng hỏi lại: “ Này anh cảnh sát, anh nói có giữ lời không, không phải trêu tôi chứ? Chúng ta làm gì có giao tình gì, nếu ra được, tôi ...”
Ý tứ là ra kia thì dễ nói, biết chủ nhiệm Điêu đang xem, Giản Phàm vội cắt ngang lời hắn: “ Chúng ta không có giao tình, nhưng tôi có người anh em biết anh, biết Đường Đại Đầu không?”
“ Không quen, nhưng có nghe nói, không phải thằng cha đó mấy năm trước bị người ta ném xuống sông nuôi rùa rồi à?”
“ Ha ha ha, con rùa đó mạng lớn lắm, đang sống rất khỏe. “ Tóm lại là có đề tài chung rồi, giao tình là thứ chỉ đồng loại mời lôi kéo nổi, Giản Phàm thỏa sức ba hoa: “ Tôi hỏi Đường Đại Đầu rồi, hắn nói người anh em Đại Nha dám chơi dám chịu, nghĩa khí hào sảng, cả đánh bạc thuả còn không quịt, không thể làm chuyện bắt cóc giết người, chắc là có kẻ hãm hại thôi.”
“ Đúng thế, đúng là anh em giang hồ phải có nghĩa khí thế chứ ... Hả, cái gì, bắt cóc, giết người, thằng chó nào chơi tôi thế? “ Thương Đại Nha đang hớn hở vì được khen, sau đó nhảy dựng lên chửi bới, vẻ mặt cực kỳ phong phú:
Giản Phàm thấy thế là đủ, đứng lên: “ Đi thôi, hẹn nhau không bằng tình cờ gặp, tiễn anh một đoạn, đừng nói tôi không đủ nghĩa khí.”
Nói xong tháo còng, khoác vai Thương Đại Nha kéo đi, thằng cha lưu manh còn không tin, cực kỳ cảnh giác, rời khỏi phòng thẩm vấn, rời khỏi chi đội, nhìn đặc cảnh cầm súng trường đi quả đi lại canh gác rùng mình lảo đảo lùi lại, sợ mình bị bắn trộm.
Run run đi quả cổng, xe dừng ở đó, Đường Đại Đầu nhảy xuống ôm Giản Phàm hết sức thân tình, đặc trưng vị này quá rõ, Thương Đại Nha vừa sợ vừa mừng, ba người hàn huyên một hồi, Giản Phàm an ủi: “ ... yên tâm chuyện tụ tập đánh bạc tôi áp xuống cho anh rồi, nhưng nhắc anh một câu, Lão Thương, chú ý, có phải anh trêu chọc vào ai rồi không? Người ta bắt cóc giết người còn cố tình gọi điện thoại cho anh để đổ tội lên đầu anh, dính vào chuyện này chưa xong đâu, thế này khác gì đẩy người ta vào đường cùng.”
“ Mẹ nó, để tôi nghĩ, tìm được thằng chó đó phải lột da nó. “ Thương Đại Nha nghiến răng, hung tính lộ rõ ra ngoài:
“ Lão Thương, thằng đó khẩu âm vùng nào, tìm được tôi báo cho.”
“ Người Đại Nguyên thôi, nghe là biết bọn nhà quê Đại Nguyên. “ Thương Đại Nha đấm hai tấy vào nhau: “ Người anh em yên tâm, tôi hiểu ý cậu, tìm được thằng chó đó tôi báo, giúp cậu phá vụ án này, cục tức này không nuốt trôi được, giúp tôi chỉnh chết thằng chó đó.”
“ yên tâm, vào chỗ tôi sao cho nó yên lành ...”
Giản Phàm vui vẻ an bài Đường Đại Đầu đưa người về nhà, xe đi một đoạn Thương Đại Nha thò đầu ra gọi lớn: “ Người anh em tên là gì, nhất định phải tới Tiểu Quản Trang tìm tôi nhé, nhất định sẽ báo đáp ..”
Một lần, hai lần, ba lần ...
Dương Phong xem tới khi chảy nước mắt, đi thực địa tuy vất vả, nhưng ngồi nhìn màn hình cũng chẳng nhẹ nhàng, bên tai là tiếng thiết bị chạy ù ù, trước mắt là hình ảnh chất lượng không cao từ camera giám sát, nhìn một đêm cảm giác mắt mờ đi mấy độ.
Lúc 1 giờ sáng, Giản Phàm đã kiến nghị cùng Lão Mạnh tới nơi ở của Sở Tú Nữ, hai tiếng đồng hồ trôi quả mà không có tin tức gì. Dương Phong một mặt nóng ruột muốn gọi điện thoại nhưng sợ cắt ngang suy nghĩ của người tắ, một mặt thì có chút lòng riêng.
Lòng riêng gì, muốn độc lập tra ra manh mối chứ sao, ở cái tập thể đặc thù này, chỉ xem kết quả không nhìn quá trình, vụ án xảy ra 20 tiếng rồi, vậy mà manh mối có hiệu quả nhất lại chính do nghi phạm tìm rằ, khiến Dương Phong xưa nay được coi là tinh anh bộ phận chống bắt cóc không nguôi ngoai được.
Thảo mãng đấu sức, thư sinh đấu trí, bị hai tầng tâm lý vụ án lẫn thể diện đè lên người, Dương Phong mở to mắt, xem xét kỹ từng manh mối, đợi phát hiện.
“ Anh Dương, anh tới xem cái này đi, tôi thấy cái xe này không bình thường.”
Chàng trai cận thị nặng ngồi máy 005 gọi một tiếng:
Dương Phong đi nhanh tới “ Chỗ nào?”
Một chiếc xe màu xám bạc, đầu hình viên đạn, xe gây án, bọn họ đã nhìn vô số lần rồi, nhìn tới phát bệnh rồi.
“ Anh xem, chúng tôi phát chậm ... “ Chàng trai cận thị chỉ màn hình, cái xe đầu đạn như con cá chạch đi trong dòng xe cô không dừng lại chút nào, còn lạ hơn nữa là tới ngã tư, đèn xanh đã tắt, đèn vàng bất lên, chưa tới đèn đỏ, xe khác chậm lại, xe này tăng tốc, trong tích tắc đèn đỏ vừa sáng lao quả ngã tư vừa vặn tránh được dòng xe hai bên: “ Cái xe này không giống xe thường, cách lái xe cao siêu như thế, không có năm ba năm kinh nghiệm thực tế không làm được, mọi người tìm trong đội xem ai lái nổi xe như thế không?”
Rảnh rỗi xem phim bom tấn Âu Mỹ là sở thích chung của thanh niên ở đây, ai bảo phim trong nước chẳng ra gì, không ngờ từ trong camera có thể thấy cảnh phim hạnh động, Dương Phong trầm tư: “ Cậu nói hắn là dân chơi xe?”
“ Không chắc, nhưng mà lái xe thế này quá giỏi.”
“ Ừm, làm tốt lắm, đáng chú ý, tra đi, coi như phát hiện mới. “ Dương Phong khen một câu:
“ Anh Dương, chúng tôi cũng làm cả đêm, sao khen mỗi Tiểu Chương.”
“ Ê, Tiểu Chương đừng có mừng vội, người có trình độ như thế, căn bản không thèm đi lấy bằng lái đâu, không tin chúng ta đánh cược không?”
“ Hắn chẳng làm nổi, lái xe biển số giả gây án, cùng lắm bỏ xe chuồn, gọn gàng, nói không chừng theo con tin rất lâu mới ra tắy, chắc chắn có kinh nghiệm:”
“ Này, mọi người cắt rằ, biên tập thành phim xem.”
Dương Phong đã ngồi về chỗ, kệ đám kỹ thuật tán phét, đột nhiên như chạm phải điện đứng bật dậy chỉ: “ Cậu, cậu vừa nói cái gì?”
“ Tôi ... Tôi nói hắn lái xe biết số giả, có khi đã theo dõi con tin lâu ... “ Anh chàng kia vừa rồi thuận miệng nói, thậm chí bản thân còn không nhớ hết mình nói gì: