Nơi này không còn gì nữa, Trương Vân đi rồi, Giản Phàm và Lão Mạnh đem đống tài liệu về, bao gồm giấy xét nghiệm máu nước tiểu, kiểm tra sức khỏe của cả Sở Thành Nhiên, Lý Uyển Như và Sở Dĩnh, đều tìm thấy trên giá sách của Sở Tú Nữ, nhìn không giống thứ gì hữu dụng, nhưng không dám xem nhẹ.
Hai người còn chưa về tới chi cục thì đã nghe thấy chủ nhiệm Điêu điều động xe thực địa, tập kết ở đường Trung Hoàn, chuẩn bị bắt giữ.
“ A, tìm được nghi phạm rồi à? Không thể nào, nhanh quá. “ Giản Phàm nghe lệnh, phản ứng đầu tiên là như thế:
“ Ha ha ha, có khả năng lắm, Dương Phong không chịu phục ai hết, đang muốn phân cao thấp với cậu đấy, lần nào cũng là cậu ta tìm ra manh mối. “ Mạnh Hướng Duệ mừng rỡ chỉ huy ba chiếc xe việt da tới điểm tập kết, lếc mắt nhìn Giản Phàm quả gương chiếu hậu, còn nghĩ y sẽ không vui, ai de lại bình phẩm một câu rất lão thành:
“ Tuổi trẻ khí thịnh phải vấp ngã mới được, năm xưa tôi cũng vậy đấy, ha ha ha.”
5 giờ 40 phút sáng, đường Trung Hoàn.
Bóng tối trước bình minh luôn đậm đặc nhất, con đường dài bao phủ dưới màn đêm giống như được rạch ngang bởi hai đường sáng, thi thoảng thấy tiếng xoèn xoẹt, là công nhân vệ sinh đang quét lá rụng, cho dù có xe lác đác phóng quả bên cạnh cũng chỉ tăng thêm không khí quỷ dị mà thôi.
Bốn xung quảnh xưởng sửa xe Xương Vận, bóng người thấp thoáng, ngồi men theo chân tường thành hàng. Cách đó mấy trăm mét, trong chiếc xe tắt máy có tiếng nói " tổ sáu, tổ tám vào địa điểm chỉ định", nghe chỉ huy quả tai nghe, ở nơi ánh đén không chiếu tới, một nhóm người di chuyển êm như bóng ma, áp sát cửa trước, cửa sau.
“ Tổ một, tổ hai kiểm tra vũ khí trang bị, các anh là tổ đột kích, đem thiết bị phá cửa chuyển tới cửa sau, tổ ba đột kích từ nóc ... Đội bốn, đội năm, trông kỹ các lối thoát ... “ Dương Phong thuần thục chỉ huy các đội vào vị trí:
Mấy chục đặc cảnh đi bắt người khác nào ba ba trong giọ, thế mà còn dùng thiết bị phá cửa? Mạnh Hướng Duệ lên xe chỉ huy hồ nghi hỏi: “ Dương Phong, sao lại dùng thế trận lớn thế, mấy tổ tới nơi rồi?”
Vụ án chưa rõ cần bảo mật, cho dù là bắt giữ cũng phải khống chế mức độ thấp nhất, nhưng mà nhìn tình thế này thì như sợ người ta không biết vậy, gần như dùng hết lực lượng chi đội rồi.
“ Hôm nay là ngày bao nhiêu? “ Dương Phong hỏi ngược lại:
“ Mùng 1 tháng 10 ... A, Quốc Khánh rồi. “ Mạnh Hướng Duệ nói xong cười khổ, đã không còn cảm giác gì với ngày lễ nữa, lập tức hiểu rằ: “ Có người bên trên tới à?”
Dương Phong gật đầu, lễ tết tăng cường trị an, nghiêm khắc đả kích tội phạm là thông lệ, mà lãnh đạo cũng thích xuống cơ sở góp vui, lượn lờ một vòng thể hiện sự quản tâm. Đây là cơ hội tốt để lãnh đạo nhỏ cơ sở thể hiện với cấp trên, chỉ cần được lãnh đạo nhớ mặt thôi cũng có ích cho tương lai rồi.
Vì thế ngày này dù chẳng có việc gì cũng thích tổ chức thao diễn gì đó, nghe lãnh đạo nói một câu, các đồng chí vất vả rồi, còn các đồng chí mệt bỏ mẹ chỉ muốn về nhà ngủ cũng không được. Xem ra hôm nay bắt giữ cũng là nghi lễ hoan nghênh, biểu diễn.
Dương Phong khẽ giọng giải thích: “ Người trên sở xuống, sự thể đã khuếch đại, phó sở trưởng Mạnh yêu cầu các lực lượng hợp tác chặt chẽ, phá án trong thời gian ngắn nhất, chúng ta là phía chịu trách nhiệm, không có cái gì thì khó ăn nói ... Các lãnh đạo trong chi đội đang đợi thành quả để sáng mai hiến lễ cho lãnh đạo sở, quyết không thể hỏng.”
“ Tôi là đồng chí già rồi, khỏi phải nhắc, chả trách, vừa rồi tôi còn thắc mắc sao còn chuyên môn an bài đưa Giản Phàm về?”
Người ngoài đương nhiên không thể xuất hiện ở hiện trường, huống hồ trước đó còn là nghi phạm, Dương Phong nghĩ tới người này, hỏi: “ Lão Mạnh, có phát hiện gì không?”
“ Không, phí cả đêm, biết thế tôi ở đội ngủ cho khỏe. “ Mạnh Hướng Duệ lắc đầu:
Trong bộ đàm truyền ra tiếng chủ nhiệm Diêu, Dương Phong "xuỵt" một tiếng, hít sâu một hơi, lại bày ra vẻ như ra trận giết địch, báo cáo lên trên ...
Không khí tựa hồ ngưng kết, thời điểm bắt giữ càng tới gần càng căng thẳng, cơn mưa nhỏ lặng lẽ đổ xuống, trời càng thêm tối.
Vương Kiên lái chiếc xe việt dã đưa Giản Phàm về chi đội, xuống xe ngẩng đầu nhìn trời, không thấy một ngôi sao nào, mây đen phủ kín trời nhưng không mưa như ở đường Trung Hoàn, tới văn phòng còn làu bàu oán trách đồng đội đều tham giả chấp hành nhiệm vụ rồi, mỗi mình phải ở lại, lỡ cơ hội có thể lập công.
“ Bao nhiêu người như vậy chỉ để bắt một người? Đặc cảnh các cậu kém thế à?”
Giản Phàm quảy đầu làm một khiến Vương Kiên nghẹn luôn lời trong họng, bỏ lại hắn ở đó chạy thẳng lên phòng kỹ thuật tầng hai.
Bất ngờ bận rộn cả đêm mà ai nấy tinh thần phấn chấn lắm, xem chừng có phát hiện lớn, Giản Phàm vội kéo một người hỏi han tình hình, kỹ thuật viên Tiểu Chương người phát hiện vấn đề đầu tiên ngồi vào vị trí Dương Phong đắc ý khoe khoang một phen ...
“ Chính là hắn, Hàn Công Lập, 37 tuổi.” Tiểu Chương chỉ một bức ảnh, hết sức phổ thông hoàn toàn không có chút đặc trang diện mạo nào hết: “ Người này có 16 năm cầm lái rồi, có bằng A lái xe khách cỡ lớn, từng làm giáo viên trường dạy lái xe, khá có tên tuổi trong giới chơi xe, được gọi là Hà xâ Thần ... Lát nữa anh xem cảnh quảy được ở tòa nhà Chương Điện, cú drift xe vào bãi đỗ xe, bá đạo cực.”
“ Tòa nhà Chương Điện à? Cho tôi xem ảnh chụp nào ... “ Giản Phàm nghe thấy cái tên quen thuộc, xem xong càng hoài nghi, ảnh chụp Sở Tú Nữ đi vào đó, mà rất lâu trước đó y cũng từng tới, đó là nơi đặt văn phòng luật sư Đại Hằng:
Chẳng lẽ là Sở Tú Nữ đi tìm Cảnh Duệ Uyên? Ông ta đóng vai trò gì trong vụ án này sao? Rất có khả năng, lão vương bát này là người trong hệ thống tư pháp rằ, đại bộ phận rất giỏi chơi trò luồn lách pháp luật, kẻ nào kẻ nấy gian trá, khó tin.
“ Hỏng rồi! Bắt giữ có vấn đề rồi.”
Đám kỹ thuật viên nghe Giản Phàm kêu lên như thế, chẳng ai coi trọng, lại còn có người khó chịu hất nước lạnh: “ Hỏng cái gì, mấy chục người vũ trang tận răng, đừng nói là bắt tên chơi xe, bắt cả băng đua xe cũng không thành vấn đề, sao, chẳng lẽ còn bắt sai?”
“ Sai thì không sợ, sợ là bắt đúng! Hỏng ... Đánh cỏ động rắn mất rồi ... Không được, không thể bắt hắn, phải đi tìm chủ nhiệm Điêu ...” Giản Phàm vừa nói vừa chạy, phải ngăn chuyện này lại :
“ Này, này, đứng lại, Vương Kiên, bắt lấy anh tắ, lát nữa có lãnh đạo tới xem hiện trường bắt giữ, đừng làm loạn ... “ Kỹ thuật viên hết hồn la lên:
Vương Kiên nghe vậy cũng vội vội vàng vàng đuổi theo.
Giản Phàm chạy hết tốc lực lên văn phòng chủ nhiệm ở tầng 3, gõ cửa không thấy ai, chạy lên phòng hội nghị tầng bốn xô cửa xông vào, đang định gọi không ngờ cái phòng hội nghị vốn vắng vẻ lúc này chật kín người, ai nấy mặt mày nghiêm túc, ăn mặc chỉnh tề, đang nhìn chằm chằm vào màn hình truyền trực tiếp hình ảnh hiện trường bắt giữ, nghe thấy tiếng động sau lưng, mấy chục cặp mắt đồng loàn quảy đầu nhìn, ngày cả Giản Phàm cũng phải rùng mình một cái.
Rất nhiều người quen!
Một vị đeo kinh mắt có vẻ giật mình, đưa tấy nâng kính lên nhìn hồ nghi: “ Giản Phàm? ... Cậu là Giản Phàm phải không?”
“ Không phải, không phải ... Tôi đi nhầm phòng, xin lỗi, xin lỗi làm phiền mọi người rồi.”