Tiêu Thành Cương dẫn đường, Ngũ Thần Quân vừa cần bước, Tằng Nam như cô con gái ngoan ngoãn khoác tấy chú Ngũ. Hai người vốn chẳng máu mủ gì, nhưng con gái Ngũ Thần Quảng ở nước ngoài, Tằng Nam lại chịu khó tới nhà chơi, thế nên còn thân hơn cả con ruột.
Vừa lên tới tầng 3 liền được Tần Cao Phong đưa tới phòng kỹ thuật, đám kỹ thuật viên vội vàng đứng dậy kính lễ. Ngũ Thần Quảng mấy năm quả an nhàn, không bị gánh nặng vụ án đè lên vai nữa, mặt hồng hào, tình tình hiền hóa hơn không ít, đi một vòng nói những lời quản tâm cổ vũ ấm lòng. Đám cảnh sát nhỏ bao giờ được tiếp xúc với lãnh đạo lớn ở khoảng cách gần như thế, kích động không thôi.
Trò chuyện vài câu, vỗ vai bắt tấy một vòng, Ngũ Thần Quảng rời phòng kỹ thuật, trầm giọng nói: “Cao Phong, vụ án này rốt cuộc là sao? Nói đi ...”
Tằng Nam cười nhẹ rất biết ý đi trước vài bước, trên đường đi Tần Cao Phong kể vắn tắt vụ án, tới cửa văn phòng chủ nhiệm Điêu, sắc mặt Ngũ Thần Quảng thận trọng hơn vài phần, cửa mở ra tức thì nụ cười xuất hiện trên môi, chỉ Giản Phàm ngồi ngày ngắn phía sau bàn làm việc xem tài liệu, cười ha hả: “ Mọi người nhìn xem, ai mà không biết lại còn tưởng lãnh đạo thật ấy chứ, Thành Cương, đứng trông cửa cho tôi, người không liên quản không được phép tới gần, tôi phải hỏi chủ nhiệm Giản chút tình hình.”
Tiêu Thành Cương nhìn điệu bộ của Giản Phàm mà phì cười, Oa cả đúng là Oa ca, làm gì có nghi phạm nào oai hơn nữa. Giản Phàm ngượng ngập, nhất thời không biết phản ứng thế nào, vừa đứng dậy định nhường chỗ, Ngũ Thần Quản rối rít xuả tắy: “ Đừng, đừng, đừng cứ ngồi đi, trông vừa mắt lắm, còn oai hơn Điêu Quý Quân mấy phần đấy. Sao? Đã hối hận chưa, nếu mà cậu không bỏ đi, bây giờ chắc chắn lên tới cấp khoa rồi, cả Cao Phong gặp cậu còn kính lễ ... Ngồi đi, mọi người ngồi đi, sao lại nhớ tới Ly Uy, đã thế còn đêm hôm gọi chúng tôi tới.”
Giản Phàm cũng không vòng vèo:” Cháu đoán giờ chỉ có Tằng Nam liên hệ được với Lý Uy thôi, hơn nữa có thể lấy tư thế cao hơn nói chuyện với ông ta trừ bí thư Ngũ, cháu không nghĩ ra nhân tuyển thứ hai nào nữa.”
Ngũ Thần Quảng nhìn Tằng Nam thấy cô gật đầu mới trầm ngâm: “ Sao lại muốn tôi nói chuyện với hắn?”
“ Chú là từng là đội trưởng của ông tắ, thái độ nói chuyện sẽ khác, còn cháu không được, cháu muốn hỏi ông ta cái gì, có khi phải kèm vài điều kiện, bị gài bẫy cũng chưa biết chừng, với chú thì ông ta thách cũng không dám. “ Giản Phàm nịnh một câu, lúc này ngồi ở trên cao nhìn xuống những người khác ngồi ở ghế sô pha, bắt gặp ánh mắt rất lộ liếu của Tằng Nam, lúng túng né tránh, thầm mắng trong lòng, cô nàng này không biết ngồi đây toàn quỷ thành tinh sao mà nhìn mình như thế:
Ngũ Thần Quảng có vẻ rất hứng trí về chuyến đi này: “ Nam Nam, giờ tình hình Lý Uy ra sao?”
“ Dạ chú ấy định cư ở Miami nước Mỹ, cháu cũng không hay liên hệ lắm, gần đây nhất là vì chuyện tắng lễ của Sở Thành Nhiên gọi điện cho cháu, nhờ cháu gửi vòng hoa cho cố nhân ... Chú ấy hiện giờ sống rất tốt, lập giả đình, kết hôn với một Hoa kiều, giảng viên đại học, ít hơn mười mấy tuổi ... Ở đây cháu có ảnh, chú ấy dặn cháu, trừ Giản Phàm ra thì nói với ai cũng được. “ Tằng Nam đắc ý liếc Giản Phàm một cái, lấy di động mở ảnh ra đưa Ngũ Thần Quảng:
Ngũ Thần Quảng tặc lưỡi, là ảnh đôi chồng già vợ trẻ, nhìn hạnh phúc ân ái lắm, rất xứng đôi. Lý Uy gần 50 rồi trông như trên 30, còn trẻ hơn khi ở trong nước mấy phần, mặc quần cộc, sơ mi hoa, vợ chỉ chừng 30, cao ráo xinh đẹp, cả hai ôm nhau đi dạo trên bãi biển. Không ghen tỵ không được, cũng không hỏi vì sao lại không nói với Giản Phàm, hai đứa này có vấn đề, ông ta biết lâu rồi.
Giản Phàm trừng mắt với Tằng Nam, nhận lại được ánh mắt thách thức, từ khi giữa hai người xảy ra chuyện kia, thái độ cô nàng này rõ ràng giống có chỗ dựa không mềm mỏng với y nữa, chỗ này lại khó xuống nước, lúng túng nhìn Ngũ Thần Quảng cầu cứu.
“ Là thế này, Nam Nam, có vụ án mà Lý Uy đoán chừng sẽ biết, cháu cũng biết chuyện Sở Tú Nữ đấy, chi tiết không nói nữa, bây giờ cần cháu liên hệ với Lý Uy, hỏi người biết chuyện năm xưa là ai ... Đương nhiên không liên quản tới ông tắ, cho dù có liên quản cũng chẳng làm gì được. “ Ngũ Thần Quảng nói xong, Tằng Nam thiếu tự nhiên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Tằng Nam đồng ý rồi, Giản Phàm mời Ngũ Thần Quảng lên ghế chủ nhiệm, mình thành người bàng quản, Tằng Nam đứng bên bàn bấm số điện thoại, điện thoại thông rồi nói vài câu tiếng Anh, chuyển máy cho Ngũ Thần Quảng.
Bên kia mở đầu bằng tiếng cười sang sảng: “Đội trưởng, thật hiếm có, sao lại nhớ tới tôi? À phải nên gọi là bí thư Ngũ rồi.”
Ngũ Thần Quảng cũng cười, khúc mặc xưa của cả hai đã hoàn toàn cởi bỏ: “ Ha ha ha, tin tức linh thông lắm, cứ gọi là đội trưởng đi cho thân thiết. Sao, sống ở nước ngoài có thoải mái hơn trong nước không? Tôi thấy anh vui quên lối về rồi.”
“ Tôi cũng muốn về, chỉ sợ không ai hoan nghênh, cách cả trùng dương cũng gọi điện thoại cho tôi, có chuyện phải không?”
“ Có, vậy tôi nói thẳng nhé, hơn 3 năm trước anh đem chứng cứ phạm tội của anh em họ Tề và đồ cổ sưu tập được nộp lên tỉnh, tỉnh không truy tố anh nữa, toàn bộ vụ án đều không có tên anh. Tôi không rõ làm sao anh có thể làm được, có điều tôi cũng không định tìm hiểu ... Nhưng bây giờ có một vụ án dính líu, tám năm trước Trần Cửu Văn và lái xe xảy ra tai nạn quả đời, đồ cổ không cánh mà bay, đây là vụ án giết người, thủ phạm đã sa lưới.” Ngũ Thần Quảng xòe bài luôn:
“ Anh muốn hỏi tôi lai lịch của số đồ cổ à?”
“ Đúng thế, bốn món đồ cổ đó xuất hiện trong bộ sưu tập của anh, anh bảo tôi hỏi ai.”
“ Chuyện này ... “ Giọng Lý Uy do dự: “ Chuyện này ... Tôi cũng mua từ người khác, các anh không cho rằng tôi thuê sát thủ giết người đấy chứ? Tôi sao có thể làm chuyện ngu ngốc đó được, các anh sở dĩ không truy tố tôi là vì các anh không có chứng cứ hoặc chứng cứ không đủ thôi, ha ha ha.”
Tiếng cười sảng khoái cho thấy Lý Uy sống ở Mỹ rất dễ chịu, con mẹ nó lại còn cười cô vợ trẻ nữa, không biết sao Giản Phàm nghe thấy tiếng cười này trong lòng rất bực. Mình vất vả gian khổ thậm chí đổ máu thì bị chụp cái nồi đen lớn lên đầu, còn ông ta suốt ngày nghĩ cách hại người lại tiêu diêu tự tại làm phú ông.
Lại còn lấy cô vợ rõ trẻ rõ ngon nữa, làm người ta ghét gấp đôi.
“ Đừng nói dông dài, tôi không hứng thú với anh.” Ngũ Thần Quảng cũng tỏ vẻ không vui, có điều đúng là ông ta chẳng quản tâm thật: “ mua từ ai, nói cho tôi một tiếng là được, tôi tin chuyện này không liên quản tới anh, đừng phủ nhận là anh không biết.”
“ Tôi biết, đương nhiên là tôi biết. “ Lý Uy đột nhiên ném ra quả lựu đạn: “ Đội trưởng, giờ con gái của Sở Thành Nhiên bị bắt cóc, các anh không xử lý được nên đào bới manh mối bừa bãi khắp nơi đấy à?”
Không chỉ Giản Phàm mà cả Tần Cao Phong đều rùng mình, hít sâu một hơi, nhìn Tằng Nam, cô lắc đầu tỏ vẻ không phải mình nói.
Ngũ Thần Quảng sững sờ không biết phải nói thế nào, hồi lâu sau Lý Uy cười trêu chọc:” Vụ án này chỉ một người moi ra được thôi, dù người này đã từ chức, nhưng tôi hoài nghi cậu ta đang đứng bên cạnh anh chứ gì, ha ha ha, đội trưởng, tôi đoán đúng không?”
“ Thôi, không vẽ rắn thêm chân nữa, cậu trực tiếp nói đi.” Ngũ Thần Quảng đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, ra hiệu cho Giản Phàm tới nghe điện thoại: