Thời gian tới 0 giờ 07 phút, cách kỳ hạn nộp tiền chuộc chưa tới 7 tiếng, Giản Phàm đứng dậy rót cốc nước nóng thong thả uống, từ lúc nói chuyện với Lý Uy xong tới giờ y mới ngồi dậy, còn không rõ Ngũ Thần Quảng với Tằng Nam đi lúc nào.
“ Lại đang nghĩ gì thế? “ Tần Cao Phong mỗi lần nhìn Giản Phàm là một lần luyến tiếc. Ba năm trước hắn cùng Lục Kiên Định tới Ô Long, chuyên môn đem một đống phần thưởng bằng khen huy chương giao cha mẹ Giản Phàm, mục đích là để thuyết phục y từ bỏ ý định, một tài năng như thế trong nghề này là vô cùng hiếm có.
Thế nhưng lần đó bọn họ không gặp được Giản Phàm, mà về sau y càng cố tình né tránh người quen, giờ nhìn y tích cực tham giả vụ án, biểu hiện vẫn xuất sắc như cũ, ý định kia lại trỗi dậy, chỉ là hi vọng càng mong manh.
“ Tất nhiên là vụ án rối, anh nói trước đi, tôi thảm khảo một chút.”
“ Nhưng tôi không nghĩ tới vụ án.”
Giản Phàm ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “ Vậy anh nghĩ cái gì?”
“ Cậu, từ chỗ cậu, tôi có thể phân tích được động tĩnh của nghi phạm, tin không? “ Tần Cao Phong đột nhiên cười, không biết có phát hiện gì mới:
“ Chà, anh phân tích thử xem nào. “ Giản Phàm khơi lên hứng thú, ít khi thấy đội trưởng cổ hủ lại có ý nghĩ táo bạo như vậy:
“ Từ khi hiểu được quản hệ giữa Hàn Công Lập và Thương Đại Nha, cậu lúc nào cũng có vẻ hoài nghi, còn cố tình gây mâu thuẫn giữa hai người bọn họ. Sau đó tới trần Phần Tây không được việc gì, cậu lại tỏ ra trấn định, còn đưa ra chủ ý khiến xung đột đẩy lên cao ... Nói thật tôi và chủ nhiệm Điêu nghi ngờ, nếu không đúng lúc cục công an thành phố truy quét sóng bạc thì chuyện này khó thực thi .. “ Mặt Giản Phàm lộ ra nụ cười rất kín đáo, động tác nhỏ đó có thể quả mắt người khác, không quả được mắt Tần Cao Phong: “ Thực tế là dụ chúng ra rồi, cậu tỏ ra bình tĩnh, không chút nóng vội, sau khi biết tin từ Lý Uy thì khôi phục bình thường, có phải nghĩ thông rồi không? Cậu đoán ra kẻ đứng sau rồi chứ gì?”
“ Đội trưởng, khẩu khí của anh sao cứ như nói với nghi phạm vậy? Vẻ mặt tôi thay đổi thì nói lên cái gì.” Giản Phàm bật cười:
“ Buổi chiều cậu thăm dò, không phải chỉ vẻn vẹn dụ thủ phạm ra chứ gì? Mà đang thăm dò toàn bộ vụ án, cậu không quản tâm tới nghi phạm mà muốn trực tiếp bắt kẻ đằng sau, chỉ là cậu chẳng có chứng cứ nào hết.” Tần Cao Phong cũng không hỏi Giản Phàm đoán ra ai:
Bị Tần Cao Phong nhìn thấu rồi, Giản Phàm không che giấu nữa: “ Nếu không dụ ra được cái gì, không có điện thoại gọi tới thì tôi càng yên tâm, thực tế anh thấy rồi, dụ ra được cả ổ, đây không phải vụ án riêng rẽ. Nếu không Hàn Công Lập đã hoàn thành nhiệm vụ, vứt cũng không tiếc, đúng không? Còn Khổng Tân Cường sắp tới giờ nhận tiền chuộc phải trốn cho kỹ, đúng không, thậm chí là điều khiển mọi việc từ ngoài Đại Nguyên, hắn vẫn quản tâm tới Hàn Công Lập. Nếu vẻn vẹn là quản tâm xem Hàn Công Lập có sa lưới hay không còn hiểu được, nhưng hắn lại quá nhiệt tình, còn dặn dò Hàn Công Lập cẩn thận, bại lộ hắn có muôn vàn mối quản hệ với thế lực thành nam ... Nghe khẩu khí anh nói chuyện với Lão Mạnh thì anh cũng nghĩ ra rồi.”
“ Ha ha ha, đương nhiên là tôi nghĩ rằ. “ Tần Cao Phong tán thưởng tâm tư mẫn tiệp của Giản Phàm: “ Nếu Khổng Tân Cường không phải chủ mưu thì vụ giao tiền huộc ngày mai chỉ là ngụy trang, chúng ta phụ họa hắn diễn một vở kịch, còn cái khác miễn bàn.”
Cảnh sát không thỏa hiệp với ai, bất kể là nghi phạm gì, kháng cự chỉ có chết, không cho anh con đường khác, đừng có mong lấy con tin ra uy hiếp công an, nếu giết con tin là anh hết đường sống rồi.
Không thỏa hiệp, không dung thứ, không bỏ quả, giờ Giản Phàm đã hiểu tôn chỉ này, cái tên nói rõ, bọn họ là trung tâm chống bắt cóc, không phải giải cứu con tin, không còn gì để nói.
Tần Cao Phong biết Giản Phàm theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng, vì thế không sao ăn nhập được với môi trường này, vỗ vai an ủi: “ Đừng buồn bực, chính nghĩa và pháp luật vĩnh viễn không chung đường.”
“ Tôi biết, có điều chính nghĩa cũng có rất nhiều hình thức biểu hiện, không nhất định phải đi cùng pháp luật. Tôi không hứng thú biện chứng quản hệ giữa bọn chúng, tôi vẻn vẹn hứng thú với bản thân vụ án và kẻ muốn kéo tôi vào. Anh xem, một cuộc điện thoại nào đó dụ Sở Tú Nữ tới quán Mã Lệ Nhã, sau khi gây mê đường hoàng bắt cóc người, Mạch Yến thay y phục Sở Tú Nữ về tiểu khu Hưng Hoa ... Anh chú ý, lúc này Hàn Công Lập đã về xưởng sửa chữa, chuẩn bị xe vận chuyển cho Ma Hoa và Thứ Đầu, Khổng Tân Cường và Mạch Yến đợi trong nhà Sở Tú Nữ, điện thoại tôi nhận được đúng là của Sở Tú Nữ, cô ta bị uy hiếp ... Lúc đó 5 kẻ gây án đều có việc để làm, vậy ai uy hiếp Sỏ Tú Nữ?”
“ Vì sao không nói phân tích này với chủ nhiệm Điêu, lúc nãy tôi còn nghĩ cậu dứt khoát ngăn cản vây bắt cơ.” Tần Cao Phong biết hết, không nói rằ:
“ Ông ấy làm sao nghe vào tai được, ông ta sắp phát điên rồi còn phân tích cái gì, chỉ nghĩ tới có tiến triển còn ăn nói với bên trên thôi. Cảnh sát chúng ta đều thế cả. “ Giản Phàm bất đắc dĩ nói:
“ Tốt, biết thông cảm cho người khác rồi đấy ... Giờ nói xem còn chưa tới 7 tiếng, định làm gì?”
Giản Phàm gọi điện cho Lý Uy chỉ là để xét lại giả thiết của mình lần nữa, không hi vọng ông ta nói gì, chủ yếu muốn từ ngữ khí của ông ta xác định mình có đúng hay không: “ Đội trưởng, anh cũng nghĩ ra rồi, chúng ta bổ xung cho nhau nhé, anh có nhiều kênh quản hệ, có thể tra cho tôi kẻ đứng sau thao túng sản nghiệp cờ bạc ở nam thành là ai không? Tôi nghĩ không phải Phương Hữu Tín, đã có tên tuổi bày ra ngoài thì không phải rồi.”
Tần Cao Phong giơ ngón cái lên: “ Người thỏa mãn điều kiện này nếu có liên hệ với Sở gia, hoặc có động cơ gây án, ví như giả sản, vậy thì nghi phạm trọng điểm được xác định.”
“ Đúng thế. “ Giản Phàm bổ xung: “ Người này còn có quản hệ với Lý Uy, ít nhất từng nhận tiền của ông tắ, thế lực không nhỏ hơn Lý Uy, mới đầu tôi còn nghi Lý Uy dùng Đường Đại Đầu gây án, giờ xem ra nghĩ đơn giản rồi, ông ta tìm một người càng lợi hại hơn giết người cướp của Dám bắt cóc Sở Tú Nữ, còn mưu đồ khối tài sản trăm triệu, nhất định không phải nhân vật nhỏ.”
“ Có thể phản ánh quả tài khoản giao dịch với Lý Uy, vụ án chuột bạc đã được moi tới cùng, trong tư liệu kia nói không chừng có manh mối về người đó Có lẽ Đường Đại Đầu, Tằng Nam cũng biết người đó, thậm chí nữa là cả chúng ta cũng biết. “ Tần Cao Phong vỗ bàn: “ Tìm ra kẻ đó thì vụ án này không đáng nhắc tới nữa. Giờ ra tấy từ đâu.”
“ Ném ra miếng thịt cho chúng cướp.”
Giản Phàm nhìn Tần Cao Phong, cả hai cùng cười: “ Giờ tôi nghĩ, chúng sợ nhất là Thương Đại Nha rơi vào tấy cảnh sát, hắn chọc ra ai là chết người đó ... Chẳng phải có sẵn tên Phương Hữu Tín nhảy vào hố à?”
Tần Cao Phong càng nói càng hưng phấn, vỗ đùi đứng dậy: “ Đi nào, không ngồi ì ra ở đây nữa, tranh thủ trước khi chủ nhiệm Điêu về, chúng tắ, chúng ta cũng hành động thôi.”
Giản Phàm không phản đối, đi theo Tần Cao Phong đang liên tục gọi điện thoại tập hợp đội viên, biết đội trưởng đồng ý thật hay là do bất đắc dĩ, dù sao không còn lựa chọn nào khác.
Truyện này có thể nói là phục con tác, các chi tiết móc nối với nhau đầu truyện tới cuối truyện, không thừa cài nào, tạo ra cả bố cục lớn chằng chịt như vậy, đầu óc thuộc hạng không bình thường.