Đối phương vừa quảy đầu, Giản Phàm nhanh như chớp, trước đá Tiêu Thành Cương, sau đá Thương Đại Nha: “ Mau, ra tắy!”
Hai người bị bất ngờ đá chúi người về phía trước, đúng lúc đám bảo an quảy đầu, trông giống như hai người xông lên vậy, theo bản năng thủ thế chuẩn bị đánh trả. Lại có người quát " tập kích cảnh sát, bọn mày chán sống rồi", lời vừa dứt thì Báo Tử không kịp đề phòng bị đầu Tiêu Thành Cương húc vào cằm, cơn giận nổi lên vung tấy đấm chẳng suy nghĩ gì, thoáng cái mười mấy bảo an và hai người hỗn chiến.
“ Dựa lưng vào nhau, rút đồ chơi ra ...” Tiêu Thành Cương bỗng dưng hồ đồ thế nào mà đánh nhau, tấy cầm gậy bi-a miễn cưỡng làm đám người kia thạm thời không tới gần được, nhưng Thương Đại Nha thì thảm, ăn liền mấy đòn la hát ôm đầu dựa lưng vào Tiêu Thành Cương:
Đang lúc đánh nhau hỗn loạn không biết ai hô: “ Anh em xông lên.”
Thế là trên lầu có người rầm rầm chạy xuống mấy người mặc thường phục, đánh sau lưng mấy tên bảo an, vòng vây vừa hình thành bị phá vỡ, đám bảo an liên tục ăn đòn sôi máu la hét "đánh chết mẹ chúng nó đi", "đánh bỏ mẹ bọn cớm đi". Xen lẫn vào đó là tiếng đấm đá huỳnh huỵch, tiếng ối á, đánh nhau không biết đông tây nam bắc gì nữa, có khi đấm liền mấy phát tím mặt rồi mới nhận ra là người mình, vì buông tấy thì "bốp", quả bóng bi-a ở đâu bay gới, trúng ngày bụng dưới, hai tấy ôm dũng quần kêu như chết cha chết mẹ.
Hỗn chiến, đánh tới tưng bừng, tới khi tiếng còi cảnh sát hú vang, xông vào quán bia, một đám người đánh say máu vẫn con túm cổ áo nhau, chả biết ai đá cảnh sát một cái, thế là vui rồi, "còng chúng lại", mấy cảnh sát gặp ai đánh nấy, hạn tên nào còng tên nấy.
“ Dừng tấy ... Dừng tấy hết! Vẫn còn đánh à?” Tần Cao Phong đi tới, chỉ mặt người này, đá người kia, tới khi đến góc tường chỗ Tiêu Thành Cương đang đánh nhau với hai tên, đá tên cao lớn một phát, kéo tên còn lại lên tấy bóp cổ một phát liền nhũn người ngã một bên, thì mặt đã đều thành gấu mèo hết rồi, chính thức kết thúc cuộc ẩu đả:
“ Phì, còn mẹ nó, thằng nào thế này, hung hơn cả gấu chó.” Tiêu Thành Cương được đồng đội đỡ dậy, mặt sưng vù, toàn thân ê ẩm, đá đối thủ hôn mê một phát:
Quách Nguyên ngồi ghé mông ở bên bàn bi-a xoa chỗ bị thương trên người, chỉ mặt thê thảm của hắn hả hê: “ Hay chưa, tranh đi để được ăn đòn, Giản Phàm tới là tôi biết không có chuyện hay ho gì ... A, Giản Phàm đâu?”
“ Đúng rồi, Oa ca, Oa cả đâu, hay bị thương rồi?” Tiêu Thành Cương hết hồn nhìn quảnh, bới đám đông lưu manh nhìn, chẳng thấy:
Thương Đại Nha ăn đòn không nhẹ, nằm trên bàn bia rên rỉ cũng bò dậy tìm người, Tần Cao Phong cầm quả bóng bia ném rầm vào góc tường: “ ra đi!”
Mọi người thấy cánh cửa góc tường mở rằ, té ra trong lúc mọi người đánh nhau, Giản Phàm chạy ra sau cửa đóng lại, đứng ở trong góc phòng, bình an vô sự không một vết xước.
“ Mẹ, tên này đẩy anh em lên tuyến đầu bản thân trốn à?” Quách Nguyên tức xì khói:
Nói thế cả đám cảnh sát đềm gườm gườm, Giản Phàm mặt dày mắng lại: “ Nói cái gì thế, vừa rồi tôi cung cấp hỏa lực tầm xâ chi viện, không có tôi thì cấc anh bị đánh thảm rồi ... Hơn nữa các anh bị thương có nhà nước chịu, tôi bị thương thì tự chịu, không trốn thì làm thế nào?”
“ Oa ca! Anh chơi em đấy à? Có tin em trở mặt không? ... Con mẹ nó ai đá em một phát? “Tiêu Thành Cương có chút cáu, vốn được an bài bảo vệ nghi phạm, hồ đồ thế nào thành đánh nhau:
“ Ài, Thành Cương, ai lừa mày, chẳng phải anh nói trong quán của Oa cả thì mày là khách hàng số một, cả đời ăn miễn phí à, tuyệt đối không phải lừa. “ Giản Phàm an ủi Tiêu Thành Cương, kéo sang bên sờ vết thương trên mặt, nói nhỏ: “ Lát về chụp ảnh, tới bệnh viện lấy cái giấy, bằng vào mấy vết thương này, anh kiếm cho mày mấy vạn tiền thuốc.
“ Hả? Thật không? “ Tiêu Thành Cương sáng mắt:
“ Đương nhiên, lát nữa phải nói thế này ... thế này ... Đừng nói sai, tiền thuốc men, tổn thất tình thần, tổn hại tình cảm có hết, không muốn phát tài cũng khó, hiểu không? “ Giản Phàm xúi bẩy, đưa tấy lên cánh tấy hắn kéo roẹt phát, hai chữ "hiệp cảnh" rơi rằ, hai chữ
hình cảnh" tức thì lộ diện:
“ Hiểu, hiểu, Oa ca, Oa cả nói lại lần nữa đi, vừa ròi em chưa chú ý lắm.”
Quách Nguyên nhìn cái bộ mặt hí hửng của Tiêu Thành Cương, không rõ Giản Phàm thì thầm với hắn cái gì, nhưng mà khẳng định một điều, cái thằng này mà còn dính tới Giản Phàm thì còn ăn đòn nhiều!
“ Người anh em, giúp chuyện này được không ... Tôi quen cục trưởng Hậu của phân cục ba. “ Ở trên xe Phương Hữu Tín bị hai cảnh sát kẹp hai bên, mắt đảo trái đảo phải, cẩn thận nói:
Cứ tưởng mười mấy người Báo Tử xông vào cái quán nhỏ xíu bắt người không khác gì lấy đồ trong túi, vậy mà bất thình lình ở đâu rằ, nhiều cảnh sát như thế làm Phương Hữu Tín ở hết hồn, muốn chuồn thì đã muộn, không biết từ lúc nào đã bị một chiếc xe cảnh sát chặn đường lui, tiếp đó thì từng tên một bị còn từ trong quán ra tống lên xe thương vụ, hắn được hưởng đặc thù, ngồi xe riêng.
“ Đồng chí cảnh sát, không thể chưa hỏi trắng đen đã còng tôi lại như thế chứ? “ Phương Hữu Tín thấy đối phương không trả lời liền thay đổi phương thức nói chuyện khác, nhìn không ra lai lịch đám cảnh sát này:
“ Tiểu Trương, lên xe trước về đội đi, không cần đợi chúng tôi.” Tần Cao Phong an bài lái xe xong mới cất giọng quái dị trả lời: “ Đương nhiên là có lý do, dừng xe, Thành Cương, quảy đầu sang.”
Xe dừng lại, đèn bật lên, Giản Phàm còn chiếu đèn pin vào cái mặt thê thảm của Tiêu Thành Cương, Tần Cao Phong gằn giọng: “ Tôi không cần biết anh là ai, tụ tập gây sự gì tôi cũng mặc, nhưng hình cảnh của chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ lấy lời khai, thì tôi phải quản. Xem đi, không phải tôi không nể mặt, mà các người chuyên nhằm mặt người ta đánh.”
“ Hiểu lầm, hiểu lầm, chắc chắn là có hiểu lầm. “ Phương Hữu Tín vừa nghe thấy là hình cảnh bị bên mình đánh thì kinh hồn táng đảm, xuả tấy giải thích, càng giải thích càng không rõ mặt đối phương đen xì, đành nói thật: “ Chúng tôi tìm Thương Đại Nha nói chuyện, ai ngờ xảy ra đánh nhau, mấy anh cảnh sát, chúng ta từ từ thương lượng, tôi đền viện phí, tôi chịu phạt.”
Tiêu Thành Cương hớn hở, Oa cả nói đúng rồi, thằng này đi BMW, mình phát tài rồi, mấy vết thương da thịt này là quái gì, hắn vốn học trường võ, thương tích quen rồi.
“ Đương nhiên là phải bồi thường. “ Giản Phàm phẫn nộ giáo huấn: “ Tấn công cảnh sát là tội gì biết không hả, đừng hòng chối bỏ liên quản, người từ xe này xuống, chẳng lẽ không nên còng à?”
“ Có, có, đồng chí cảnh sát, chúng ta chúng ta có thể giải quyết được không?”
“ Muốn hối lộ à?”
“ Không, không ạ, sao dám, anh cảnh sát, coi như người anh em mạo phạm, anh tới thành nam nghe ngóng xem Phương Hữu Tín này là ai, tuyệt đối không nói hai lời, đền thuốc men đền tiền, có hết, coi như kết giao bạn bè, được không? “ Phương Hữu Tín rối rít khuyên, thiên hạ ai không thích tiền, đằng nào cũng phải mất tiền rồi, dứt khoát luôn cho gọn:
Thằng này nhìn như loại ăn cơm nhão vậy, tóc vuốt keo rẽ ngôi dữa, trong mặt cũng trắng trẻo ngon trai lắm, Giản Phàm gật gù: “ Kết bạn không phải không thể, nhưng mà chuyện thì phải làm rõ đã, đúng không?”