Khổng Tân Cường lại là bảo an của Cty Bình An? Nếu xác thực được chuyện này thì đây có thể là đột phá không nhỏ.
“ Nhìn rõ đi, người này thất nghiệp, nếu là bảo an của công ty anh thì chúng tôi sớm tra ra rồi, còn cần hỏi à? “ Quách Nguyên mắng:
“ Chưa chắc, chỗ chúng tôi nhiều người làm lâm thời, làm dăm bữa nửa tháng rồi đi nhiều không xuể. “ Hùng Trương Phi thấy cảnh sát không tin thì gân cổ cãi:
Tần Cao Phong càng thêm vài phần khách khí: “ Vậy hắn tên là gì?”
“ Không biết, ai cũng gọi hắn là Cường Tử, chẳng rõ tên là gì?”
Tần Cao Phong mừng rỡ, mò ra rồi, trúng rồi, giọng êm tới là Quách Nguyên rùng mình:” Nói cho tôi biết chuyện liên quản tới hắn được không, chuyện anh đánh nhau sẽ không tra cứu nữa ... Thấy ở đâu, khi nào?”
“ Kho của công ty Dân Bạo, sau Thiên Long Sơn, không ai muốn tới đó cả, Cường Tử ở đó mấy tháng.”
“ Còn ai từng thấy hắn nữa không?”
“ Nhiều, nhưng hắn làm không bao lâu thì bỏ ... Hình như cuối tháng tám, lúc đó nóng lắm, tôi chuyển dụng cụ tới thấy hắn mặc quần đùi cởi trần ...”
Manh mối tới từ một người không ai ngờ, hỏi diện mạo đặc trưng, đủ khẳng định rồi, đây chắc chắn là nơi ẩn nấp lý tưởng cho Khổng Tân Cường, có điều về lý luận hắn khó quảy lại nơi từng có người nhận ra mình.
“ Thế nào? Có giá trị không?” Tần Cao Phong thẩm vấn xong nghi phạm đem tình hình mới nhất nói cho Giản Phàm đang đọc tài liệu ở văn phòng nhỏ:
Cái văn phòng này để trống chẳng ai dùng, chính là văn phòng cũ của Giản Phàm, mọi thứ đều như trước, cả cặp tài liệu, ít hồ sơ liên quản tới vụ án phân cục Tấn Nguyên. Nếu không phải dính bụi thì tưởng chửng bản thân chưa bao giờ bỏ nghề cảnh sát vậy, khắp nơi có một mùi vị thân thiết.
Giản Phàm ngẫm nghĩ:” Nửa có nửa không, xác nhận được nghi ngờ của tôi, nhưng vẫn chưa phải là bằng chứng, còn cái tông ty Dân Bạo kia là sao? Có tư liệu gì không?”
“ Đừng mong có tư liệu gì, đám công ty bảo an này ngoài sáng chơi một trò, trong tối chơi trò khác, loại người có tiền án như Khổng Tân Cường không thể có tên trong danh sách nhân viên đâu ... Đây hẳn là nơi ẩn thân của hắn trước khi gây án.”
“ Chắc là vậy rồi. “ Giản Phàm vỗ vỗ má xuả đi cơn buồn ngủ: “ Xem ra cái công ty Bình An này chẳng bình an, có điều sáng rồi, nếu muốn so sánh với sổ sách để lại của Uy Thịnh cũ, thế nào cũng không kịp trước bảy giờ.”
“ Cậu đợi chút ... Tôi và chủ nhiệm Điêu trao đổi tình hình. “ Tần Cao Phong thấy ở đây đã kẹt, gọi điện cho chủ nhiệm Điêu, nói chuyện một lúc kể lại vắn tắt cho Giản Phàm: “ Mạch Yến đã khai nhận cùng Khổng Tân Cường bắt Sở Tú Nữ, sau đó hóa trang tới tiểu khu Hưng Hoa, nhưng chuyện liên quản tới cậu thì không biết ... Không bắt được Khổng Tân Cường, cô ta nói hắn rất ít khi tới đó, tối quả hai người họ còn thảo luận kế hoạch bỏ trốn, trước khi đặc cảnh tới thì hắn đã rời đi, vẫn còn đang thẩm vấn tung tích của Khổng Tân Cường.”
“ Còn 3 tiếng nữa thôi, không kịp đâu, chi đội có an bài gì không?”
“ Nếu chuyển tiền quả tài khoản thì tra tài khoản, nếu muốn tiền mặt thì bắt tại hiện trường, nhưng chắc chúng không ngu xuẩn tới mức lấy 2000 vạn tiền mặt chứ? Nhưng tiền mặt thì càng khó, chúng ta đánh tiếng một cái là chúng không rút ra được một xu ...” Tần Cao Phong lẩm bẩm, không đoán được tiếp theo nghi phạm sẽ làm gì:
Giản Phàm cũng không biết:” Trừ đòi tiền chuộc không uy hiếp người nhà con tin, không cảnh cáo không cho báo cảnh sát, không theo dõi người nhà con tin, đúng là vô lý. Giờ thì rõ ràng là giấy không gói được lửa, bọn chúng vẫn án binh bất động, không gọi điện tới dọa dẫm ... Nhưng bọn chúng đã mưu đồ lâu như thế, chắc chắn còn biểu diễn tiếp, hôm nay chúng ta thu hoạch đủ nhiều.”
“ Ừ, tạm thời đành vậy đã, Giản Phàm này, nếu bên trung tâm chống bắt cóc nhân lúc giao tiền bắt người đi, vậy thì tôi với cậu uổng công rồi. “ Tần Cao Phong đứng dậy nói đùa:
“ Thế thì tôi về vui vẻ bán cơm, mong họ bắt được quá ấy chứ.” Giản Phàm cười:
“ Thật chứ?”
“ Đương nhiên, nhưng nguyện vọng mỹ hảo ấy khó thành sự thực lắm, tất cả chỉ là ngụy trang thôi, chúng ta bắt kẻ này sẽ nhảy ra kẻ khác, chân tướng thì vẫn mù mịt ...” Giản Phàm thở dài, số y tương đối đen đủi, mong muốn cái gì y như rằng không toại nguyện, không phải à, như dự định về đính hôn đấy thôi, vậy mà không sớm không muộn lại xảy ra đúng lúc này. Không rõ Hạnh Nhi ở nhà hoang mang ra sao, lòng cảm thấy có lỗi với cô, tuy có gọi điện có nhắn tin, dù sao chưa gặp được người, mà xưa nay tiếng tăm của y không tốt, thế nào trong lòng cô ấy cũng còn một phần nghi ngờ.
Để xem mai giao tiền thế nào, nếu còn chưa dứt điểm được thì thế nào cũng phải về gặp Hạnh Nhi một lần mới được.
May chuyện làm ăn có Trương Vân, Từ Thanh Thanh chủ trì, còn trong bếp có Bác Giang, Đại Hòe, Thủy Sinh nên ổn định được thế trận, nếu không công ty vừa mới có chút khởi sắc lòng người tản mát thì hỏng hết.
“ Tranh thủ ngủ chút đi, cậu vất vả đủ rồi, sáng sớm sẽ rõ hết.”
Tần Cao Phong an ủi một câu rồi ra ngoài khép cửa lại đi ra ngoài, Giản Phàm phủi bụi quả loa, ngả mình xuống cái ghế quen thuộc, khép mắt, giống như vô số lần trước kia, ngủ luôn trên ghế.
Vầng mặt trời đỏ ối từ sau Thiên Long Sơn từ từ bò lên, kho hàng Dân Bạo xây dựng sau lưng núi bao phủ trong sương sớm, bên con đường xi măng đầy lá cây đỗ một chiếc xe việt dã cảnh sát, cách đó không xâ hai cảnh sát lục đống rác, từ bảy giờ sáng tới được đây, bới rác tới bực mình rồi.
Tiêu Thành Cương cáu kỉnh nói: “ Oa ca, rốt cuộc anh tìm cái gì?”
“ Chưa biết, nhưng tìm ra là anh biết ngay, một bức ảnh, một tờ giấy, đây là nơi trú thân của Khổng Tân Cường, thế nào cũng phải có gì đó. “ Giọng nói truyền ra sau bức tường xi măng, Giản Phàm ngồi xỏm dưới mặt đất nhìn chiến lợi phẩm một tiếng quả, mẩu thuốc lá, chai rượu, vỏ mỳ gói, tất ... y đang cầm cái que bới rác, Vương Kiên thì đứng bên bịt mũi không tham gia.
“ Nhưng mà người đi vài tháng rồi, tìm ra cũng có tác dụng gì? “ Giọng Quách Nguyên từ hướng khác bất mãn nói:
- Chi tiết phản ánh con người, cả hai người không có tí tiến bộ nào cả, xem đi hắn hút Trung Hoa cứng, uống Kiếm Nam Xuân, ăn loại mỳ đắt nhất ... Hai bảo an nơi này đều khen Cường Tử hào sảng, Hàn Công Lập nói hắn vay 1 vạn mà tiêu hơn một tháng đã hết
“ Thì sao? Giờ đã đã quá hạn giao tiền nửa tiếng, chẳng thấy bóng người đâu, căn bản chẳng phải bắt cóc gì hết ... “ Tiêu Thành Cương càu nhàu, mỗi lần gặp Oa cả là tâm tình hắn rất mâu thuẫn:
“ Thành Cương, trí tuệ mày đi phá án thì hơi khó, có điều mày nói đúng đấy, anh cũng đoán đây không phải là vụ án bắt cóc mà không ai tin.” Giản Phàm bộ dạng tài không gặp thời thở dài:
“ Em tin ... Nhưng mà không tin miễn phí, tối quả ăn đòn mà không ai trả tiền, phải đề bù tổn thất tinh thần cho em, nếu không em phá quán của anh.”
“ Mẹ mày, anh cho mày 250 đồng nhé!?”
Hai anh em đang chửi nhau thì Quách Nguyên gọi: “ Này hai người lại đây, có vỏ đạn, còn cả vũ khí.”
Vừa nghe thế cả ba vội vàng chạy tới, bên đống cỏ cao bằng nửa người, Quách Nguyên cầm vỏ đạn, ô xi hóa nghiêm trọng, song hắn vẫn nhận rằ: “ Đạn súng K64 nhái ... Chả lẽ hắn tập bắn ở đây?”
Đối tượng có vũ khí, tính chất vũ án nghiêm trọng hơn rồi.