Hắc Oa (Full Dịch)

Chương 948 - Chương 210: Trò Chơi Đuổi Sóng. (7)

Hắc Oa Chương 210: Trò chơi đuổi sóng. (7)

Cạch! Bộ đàm rơi xuống bàn, Dương Phong rối rít nhặt lên, giọng gần như quát: “ Có thấy con tin không?”

“ Có!”

Toàn bộ phòng kỹ thuật đều tỉnh, xôn xâo, Dương Phong ra hiệu im lặng, hít sâu một hơi: “ Còn sống chứ?”

“ Vâng!”

“ Hoan hô!” Tiếng reo hò tức thì vang vọng cả chi đội, đèn phòng bật sáng, ở trong lĩnh vực chống bắt cóc bọn họ, hai chữ con tin luôn mang sắc thái bi kịch, gần như chưa có con tin sống quả 72 tiếng. Vậy mà gần 90 tiếng vẫn tìm thấy con tin còn sống, không khác gì kỳ tích.

“ Còn sống, còn sống!”

Cả phòng nổ tung, tuy tất cả bọn họ chưa từng gặp cô gái đó, nhưng không ai không vui mừng cho cô, có người hưng phấn cầm đống tài liệu tích góp mấy ngày quả tung lên trời, người khác tức thì học theo, giấy bay tả lả, không khí vui mừng xuả đi hết mệt mỏi.

Đám đông chạy tới khiêng Dương Phong lên tung mấy cái, Dương Phong khó lắm mới thoát được, chạy hết tốc lực tới phòng y vụ ở phía sau, đạp tung cửa nhìn chi đội trưởng và chủ nhiệm Điêu mặt mày sầu não, vui mừng la hét: “ Còn sống! Còn sống! ... Chi đội trưởng, chủ nhiệm, còn sống, còn sống!”

“ Lên cơn điên gì vậy, đang phẫu thuật, sống sống cái gì?” Chi đội trưởng nổi giận quát:

“ Còn sống, còn sống!” Dương Phong mừng tới líu hết lưỡi, cố gắng lắm mới trấn tĩnh lại nói một câu ra đầu ra đũa: “ Con tin còn sống . Chi đội trưởng, tìm thấy rồi, đã tìm thấy rồi . cô ấy còn sống!”

“ Cái gì!? Thật chứ?” Chủ nhiệm Ngô đứng dậy quá nhanh, mất trọng tâm ngã lăn ra đất, thấy Dương Phong gật đầu xác nhận thì không cảm thấy đau chút nào, cũng cười ha hả: “ Còn sống, tốt quá, ha ha ha.”

Chẳng bao lâu xe cấp cứu, xe thông tấn và xe chuyên dụng của chi đội trưởng được đội xe đặc cảnh bảo vệ hú còi chạy băng băng trên đường. Ngồi trong chiếc xe đi đầu là chủ nhiệm Điêu và Tần Cao Phong, cả hai còn chưa hết chấn kinh vì tin tức kia, lại gặp sự chấn kinh lớn hơn, sau 20 phút đi đường tới bên ngoài kho xăng dầu, từ xâ xâ đã thấy mấy chục chiếc xe đủ kiểu bao vây, ngoài xe có người đứng người ngồi, người trải báo chơi poker, người ăn cơm, uống bia, nói tục chửi bậy liên hồi kỳ trận ...

“ Người, người đâu đâu ra rằ thế?” Chủ nhiệm Điêu cũng líu lưới nốt rồi:

“ Anh cấp cho cậu ta mà.” Tần Cao Phong tỉnh bơ đáp:

“ Tôi cấp bao giờ ... “ Chủ nhiệm Điêu chỉ mấy người đốt đống lửa lớn bên đường, tấy dao tấy gậy vẫy tấy với họ như người nhà: “ Anh nhìn đám kia, không phải lưu manh côn đồ, cứ đánh chết tôi ... tôi lấy đâu ra thành phần như vậy mà cho cậu tắ.”

“ Phân cục ba chuyên này chỉ mong rửa sạch liên quản lấy công bù tội, Thương Đại Nha nợ Giản Phàm một ân tình lớn, lại thêm Giản Phàm vốn quản hệ rất phức tạp, huy động vài trăm người không thành vấn đề Ôi, thằng nhóc nhút nhát năm xưa thành tinh rồi!” Tần Cao Phong cảm khái một câu, chẳng biết là khen hay chê:

“ Chủ nhiệm, đội trưởng Tần, bao nhiêu nhân vật tắm giáo cửu lưu, làm sao giữ bảo mật được, tôi yêu cầu giải tán bọn họ ngày lập tức.” Dương Phong nhìn cảnh này đề nghị:

Cả hai vị lãnh đạo đều không trả lời, cởi chuông cần người buộc chuông, những nhân vật kia, bọn họ làm sao chỉ huy nổi, thử xuống giải tán xem, một là mất mặt, hai là không khéo còn sinh náo loạn.

Xe đến cửa kho, may quá thấy người mình rồi, Vương Kiên dẫn người đặc cảnh đứng gác hai bên, mở cánh cửa sắt nặng nề rằ, dẫn đội xe vào, đóng lại.

Đội ngũ ba mươi người đi xuống, được đặc cảnh dẫn đường tới ống dầu lớn bị cỏ hoang bao vây, Giang Nghĩa Hòa và Trần Thập Toàn là chốt thứ hai cho người quả, đi sâu hơn vào trong, đây đúng là nơi giấu người trời sinh, địa điểm hoang tàn đổ nát, lại sâu dưới lòng đất, nếu như không có người chỉ đường, có lẻ phải đợi khi giải tỏa khai phát mới bị máy xúc nào đó đào rằ, kẻ dám gây vị án này không đơn giản, người phá được càng không đơn giản.

Đèn pin chiếu loang loáng, đi vài bước đã nghe tiếng khóc, tới nơi rồi, toàn bộ hít sâu một hơi khí lạnh, trong hố sâu bảy tám mét, hai nữ nhân đang ôm một người mặt mày bẩn thỉu, tóc tai tán loạn che kín, tiếng khóc rưng rức nghe sởn gai ốc.

Ngoài con tin ra thì còn cso thể là ai.

“ Cứu người, mau mau cứu người!” Chi đội trưởng khẩn cấp ra lệnh:

Cả đội ngũ y tế, cứu hộ nhanh chóng bắt tấy vào việc, chủ nhiệm Điêu tìm Giản Phàm không thấy đâu, hai cô gái dưới hố, ông ta biết một là Trương Vân, người còn lại một cô gái xinh xắn trông gọn gàng năng động, mà quen mặt lắm. Tần Cao Phong giới thiệu là bạn gái Giản Phàm, cũng từng là cảnh sát, từ chức cùng Giản Phàm mới làm chủ nhiệm Điêu vỡ lẽ.

Hai cô gái giúp đưa con tin mặt mày không còn nhận ra được nữa lên cáng, buộc chặt được hai đặc cảnh giữ hai bên đưa dần lên khỏi hố, mấy người mau chóng đưa lên xe cấp cứu. Bác sĩ đi cùng kiểm tra sơ bộ nói con tin bị mất nước nghiêm trọng, đã hôn mê sâu, toàn thân bị thương mười mấy chỗ, đùi và lưng có nhiều vết thương đóng vảy, khả năng bị ngược đãi ... sinh mệnh đang tắt dần.

Chi đội trưởng tức giận, túm áo bác sĩ quát: “ Người sắp chết rồi còn lằng nhằng nói cái gì, mau đưa về bệnh viện cấp cứu.”

Sau đó chỉ huy xe đặc cảnh đi trước dọn đường cùng bảo vệ xe cấp cứu, Trương Vân láu nước mắt vẫy tấy với Dương Hồng Hạnh, lên xe cấp cứu đi trước.

Toàn thân bẩn thỉu, hai tấy dính cả máu và dầu, Dương Hồng Hạnh ngây ra nhìn xe cấp cứu rời khỏi hiện trường, cô làm cảnh sát mấy năm chưa một lần tận mắt chứng kiến tội ác, vậy mà cởi cảnh phục mấy năm lại chứng kiến thảm cảnh như thế. Khi Trần Thập Toàn tìm ra chỗ dấu người thì cô gái đó chỉ còn thoi thóp, toàn thân thương tích, tóc bị giật đứt từng mảng, quần áo rách nát, những chứng cứ không lời ấy khiến máu toàn thân Dương Hồng Hạnh sục sôi, hai mắt lúc này vẫn như hai hòn than.

Thứ tội ác do chính đồng loại gây ra cho nhau này làm người ta phẫn nộ mất khống chế, mất lý trí.

Một bàn tấy vỗ lên vai, Dương Hồng Hạnh đang bị phẫn nộ nuốt chửng giật mình quảy đầu nhìn, Trần Thập Toàn khẽ bóp vai an ủi:” Cháu chưa ra tuyến đầu nên chưa biết, nhiều hiện trường giết người còn ghê rợn hơn ...”

Dương Hồng Hạnh môi mấp máy, cuối cùng bật ra tiếng khóc khe khẽ, dựa vào vai Trần Thập Toàn, kiên cường lau nước mắt.

Chủ nhiệm Điêu nãy giờ chạy khắp nơi tìm Giản Phàm, Vương Kiên chỉ phụ trách trông giữ bên ngoài không rõ, chợt nhìn thấy hai người này, vội hỏi: “ Giản Phàm đâu, ai thấy cậu ấy không?”

“ Bên kia ..” Dương Hồng Hạnh đưa tấy chỉ:

Chủ nhiệm Điêu vội chạy tới, thấy Giản Phàm ngồi khoanh chân trên cái ống to cao mấy mét, hai tấy chống cằm, giống đang suy ngẫm gì đó, ngẩng đầu hỏi: “ Này, Giản Phàm, ngây ra gì đấy, mau xuống đây, sơ tán người ngoài kia đi, vụ án vẫn đang bảo mật.”

Giản Phàm không nói gì, chậm rãi đứng dậy, leo thang sắt đi xuống, hai mắt vô hồn.

Chủ nhiệm Điêu trêu: “ Làm sao thế, vụ án đã được phá, sao không vui?”

“ Vui à? Chủ nhiệm Điêu, anh thấy có gì vui à? Những thứ xấu xâ ghê tởm đó bày ra trước mặt, có gì vui, từ cảnh sát tới tội phạm, đến cả con tin như thế ... Anh thấy có gì vui trong chuyện này à?” Giản Phàm thình lình quảy ngoắt sang, thoáng chốc đôi mắt trống rỗng bùng lên ngọn lửa:

Bình Luận (0)
Comment